PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 318

“Ồ, đồ tốt!” Mạnh Phù Dao nhang tay cướp lấy, vừa vỗ nó vào lòng bàn

tay mình, vừa ngửa đầu trầm tư suy nghĩ thật lâu.

Sắc trời đã mờ sáng, tiếng hò hét nơi xa truyền đến giờ phút nào đã tắ,

chỉ còn loáng thoáng tiếng rên rỉ thảm thiết. Không khí xung quanh nặng nề
tiêu điều, gió mang theo mùi máu tanh nồng vẫn còn vương nặng sát khí,
nhưng lúc phất bay tóc mai thiếu nữ thì lại rất đỗi dịu dàng, để lộ dung
nhan đã bị tóc che khuất. Gương mặt cho dù đã được dịch dung, nhưng vẫn
hiển hiện những đường nét thanh tú trời ban, như bởi vì sự dịu dàng mềm
mại như một điệu múa của gió, mà những đường nét trên khuôn mặt nàng
càng thêm yêu kiều mềm mại.

Có một nét đẹp tự nhiên do tạo hóa gom góp mà thành, vì thế mà được

vạn vật luôn luôn ưu ái.

Nụ cười trên môi Mạnh Phù Dao lúc này có vài phần giống Nguyên

Chiêu Hủ, bình thành xa xăm, như dẫu có phong ba bão táp gần kề cũng
chẳng hề nao núng.

“Ta nói...” Nàng bỗng nhiên cất lời, ánh mắt hướng về phía Đông Nam

đại lục.

“Thái Uyên đã náo loạn thành vậy rồi, nên đi thì hơn. Nước Hiên Viên

lại loạn, nước Thiên Sát thì ta đã nghĩ đến lúc đại hội Chấn Vũ hãy đi. Hôm
nay có Thông Hành Lệnh này, chúng ta...”

“Đi nước Vô Cực đi.”

Hoàng triều Thái Uyên, ngày hai mươi ba tháng chín năm Thánh Đức

mười tám, sau cuộc ám sát thất bại, “Loạn Yến Kinh” bùng nổ, Kinh thành
Thái Uyên rơi vào trong máu lửa. Ba thế lực vũ trang lớn, Ngự Lâm quân,
Kinh quân dưới trướng Tề vương và Cấm Vệ quân dưới dưới Thái tử hỗn
chiến với nhau quanh khắp Kinh thành. Trong vài ngày ngắn ngủi, đường
phố Kinh thành đã chất hơn ngàn vạn thi thể, máu tươi tuôn trào nhuộm đỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.