PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 337

Tên ngày mang đến cho người ta cảm giác thanh khiết, sáng trong như

tuyết, sao lại nói năng độc mồm độc miệng như vậy chứ? Hắn nói ra những
lời độc địa như vậy, không cảm thấy có lỗi với bộ y phục trắng muốt đang
mặc trên người sao?

Sau một lúc ngây ngốc, Mạnh Phù Dao hóa tức giận thành tham ăn, nàng

ăn hết sạch những món ăn trên bàn rồi cười lạnh đáp: “Ta béo kệ ta, đâu có
liên quan gì đến ngươi.”

“Có liên quan.” Tông Việt vẫn bày bộ dáng bình thản dửng dưng, “Đầy

tớ của ta không thể quá xấu, không thể quá béo, không thể quá ngốc, cũng
không thể quá xinh đẹp được.”

Mạnh Phù Dao nheo mắt hỏi lại: “Đầy tớ của ngươi? Ai vậy?”

Tông Việt không trả lời nàng, quan sát nàng từ trên xuống dưới, vẻ mặt

không hài lòng lắm, miễn cưỡng gật đầu: “Cũng tạm, ngươi không xinh
đẹp, không thông minh nhưng cũng không ngốc, còn béo à…có thể kiêng
ăn.”

...

Mạnh Phù Dao nghiến răng thật lâu, bỗng nhiên cười rộ lên, gật gật đầu

nói: “Cũng tạm, ngươi đâu có tuấn tú, đâu có thông minh, lại béo mập, rành
rành là một nam nhân độc mồm độc miệng lại khoác lên người mình bộ
dáng ngọc thụ lâm phong, nghĩ mình là Tây Môn Xuy Tuyết à, tính cách thì
xấu xa, khoa trương khoác lác, ỷ mạnh hiếp yếu, vu oan giá họa…Mặc dù
ngươi có nhiều tật xấu nhưng ta tin tưởng, có thể thay đổi được…”

Nàng cười đến sởn gai ốc, từ tốn nói tiếp: “Ta đành phải phí chút công

sức để dạy dỗ ngươi lại vậy.”

“Hay lắm.” Tông Việt thản nhiên chẳng hề tức giận, gật đầu đồng ý nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.