PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 335

thuốc, ngâm cùng tuyết liên, huyết thủ ô, ngọc thiền, đóng kín chôn dưới
đất vào mùa đông trong ba tháng, đầu xuân năm sau lấy ra, có thể dùng để
chữa trị chứng máu đông cục.”

“Vậy thì sao?” Mạnh Phù Dao nhíu mày nhìn hắn, trong lòng thầm cảm

thấy có chút bất thường.

“Bình rượu hôm qua chúng ta uống là của Đức Vương ở Trung Châu nhờ

người đưa cho ta, hắn luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, khí huyết ứ đọng
chữa mãi không khỏi, rơi vào đường cùng nên đã tìm ta.Đến bây giờ ta mới
tìm được ba thứ kia bỏ vào ngâm mang về Trung Châu cho hắn.” Hắn giơ
ngón tay thon dài ra chỉ chiếc bình không trên bàn, “Nhưng mà, mới ngày
hôm qua ta gặp cướp chặn đường, rơi vào đường cùng đành dùng bình rượu
quý hiếm đó để cứu mạng mình, bị cướp uống hết rồi.”

Mạnh Phù Dao nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tông Việt – Mới

vừa rồi là ai ngu ngốc cảm thấy hắn “trong sạch”, “thanh khiết”, “sáng
trong”, “không nhuốm bụi” nhỉ?

Sắc mặt Tông Việt chẳng chút thay đổi, ung dung thản nhiên.

Mạnh Phù Dao ngẫm nghĩ rồi đột nhiên cong môi cười.

“Bình rượu hết thật rồi, nhưng ta đâu có trông thấy cái gì gọi là Nhất

Hộc Xuân đâu, cũng không thấy cướp xuất hiện khi nào – Ta chỉ là một vị
khách lưu lạc được ngươi đón tiếp vào tối hôm qua, ngươi có từng thấy qua
ai mời kẻ cướp vào xe ngựa đi chung với mình không?”

Giọng nàng trong trẻo, nói xong liền vỗ tay xoay người tính bước xuống

xe, “Còn nếu như ngươi chưa nhìn thấy rượu như thế nào nữa…hãy hỏi bao
tử của ngươi đi.” Nàng cười ha ha vén rèm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.