PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 336

“Đức vương là người tàn bạo, có thù tất báo.” Phía sau truyền đến tiếng

Tông Việt nói không nhanh không chậm.

“Như vậy thì thế nào hả?”

“Nếu hắn biết rượu dùng để cứu mạng mình bị ngươi uống hết, tất nhiên

sẽ giận tím mặt, ừm…Nghe nói đội Xích Phong dưới trướng hắn có sở
trường về theo dõi vào ám sát.”

Tay Mạnh Phù Dao đang vén mành bỗng nhiên khựng lại ở trên cao, một

lúc lâu sau mới hung hăng hất tung mành xe, xoay người trừng mắt hét to:
“Ngươi giở đủ trò như vậy không phải là muốn giữ bà cô ta lại ư? Thành
công rồi đó.”

Nàng nhanh chóng xoay người lại đặt mông ngồi xuống, tiện tay kéo cái

hộc nhỏ dưới bàn lôi ra cá muối, chân giò hun khói, măng khô bày ra một
đống trước mặt mình. Còn chẳng chút khách sáo lấy luôn chén ngọc và đũa
bạc ra nhanh chóng chiến đấu, vừa ăn vừa nói: “Giữ ta lại thì cũng phải
nuôi nổi ta, sau này mỗi bữa ta đều muốn ăn nhiều như thế này, còn phải
dùng chén ngọc và đũa bạc, ta cũng không ngại dùng những đồ mà ngươi
đã sử dụng qua, quần áo cũng vậy, cái áo lông cáo ngươi đang mặc rất đẹp,
nhưng ta không thích màu trắng buồn nôn đó, ngươi làm lại nó thành màu
đen cho ta, được rồi, tạm thời cứ như vậy trước đã.”

Tông Việt ngắm nhìn chậu hoa lá tím, ung dung nói: “Được thôi, nhưng

ngươi cũng không thể ăn không ngồi rồi chứ? Nhìn ngươi béo như vậy còn
giống người sao?”

Mạnh Phù Dao cứng họng --- Ta béo ư? Ta béo ư? Dáng người ta đáy

thắt lưng ong, chỗ nên lồi thì lồi chỗ nên lõm tuyệt đối không lồi, ánh mắt
của ngươi bị sao thế nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.