PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 346

cúi đầu gảy đàn, tiếng đàn réo rắt du dương, thanh âm tựa như từng hạt
châu rơi xuống mặt hồ, không biết do người đẹp nhà nào mà gảy đàn hay
đến thế.

Mạnh Phù Dao hít một hơi thật sâu, bao nhiêu suy nghĩ trong đầu chợt

như dừng lại, hương hoa nhẹ nhàng khoan khoái vấn vít xung quanh, không
thể im lặng được nữa nàng liền mắng khẽ: “Thật biết hưởng thụ đó!”

Lá cây trong tay nàng không ngừng được phóng ra, mỗi lúc mỗi đến gần

đình bạch ngọc, khi gần tới chính giữa hồ bỗng nhiên nàng khựng lại, cảm
giác hình như có sát khí đang bủa vây khắp mọi nơi.

Sát khí này không hình không dạng nhưng lại có mặt khắp xung quanh,

như đang lẫn lộn trong hương hoa cỏ, ẩn mình trong gió, khi có khi không
như hương hoa, lung lay theo từng cơn gió, rồi từ từ hiển hiện rõ ràng hơn.

Nơi này rành rành rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng đàn không hề có âm thanh

nào khác…

Suy nghĩ trong đầu nàng đột nhiên đứt quãng, đúng rồi! Vì sao nơi này

ngoài tiếng đàn ra thì không nghe được bất kì âm thanh nào khác? Những
âm thanh tự nhiên trong trời đất, như tiếng gió thổi cỏ lay, tiếng côn trùng
rả rích sao chẳng nghe được?

Nàng bay vút lên cao, mọi suy nghĩ như bị dừng lại, toàn thân cảnh giác,

cảm thấy sát khi bao phủ bốn bề mà người trong đình bạch ngọc giữa hồ
chẳng hề có phản ứng khác thường nào cả, chỉ loáng thoáng vọng ra tiếng
thở trầm thấp mà thôi.

Vị này, chắc là Thái tử xinh đẹp như tiên nữ không biết võ công? Hành

cung này dường như được bày bố đạit trận thượng cổ, chỉ có một lối đi vào
bên trong và ngược lại, Mạnh Phù Dao liền quyết định tiến thẳng về phía
trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.