PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 347

Lúc này người phía sau tấm mành tựa như cũng phát hiện ra nàng, khẽ

ngẩng đầu, ngón tay đặt trên dây đàn đột nhiên dừng lại, nhưng liền sau đó
lại tiếp tục gảy, tiếng đàn xa xăm vời vợi lại như nước cuồn cuộn chảy xiết,
lúc trầm lúc bổng ngân xa.

Sát khí bốn bề chợt như tản mát đi, Mạnh Phù Dao thả lỏng người, cảm

thấy thoải mái vô cùng, nàng cố gắng kìm chế ham muốn nhìn lén người
đang ở trong đình, mỉm cười bỉ ổi, mỹ nhân kia…Ngươi cũng biết ta không
có ác ý đối với ngươi…hì hì.

Nàng phóng chiếc lá to cuối cùng, tính toán khoảng cách vừa khéo có thể

tới được đình, nom thấy mỹ nhân yểu điệu sau tấm mành tơ im lặng gảy
đàn, dường như ngước mắt nhìn về phía nàng, Mạnh Phù Dao càng cười
vui vẻ hơn.

Sắp tới rồi…sắp tới rồi.

Mành tơ đột nhiên được vén lên, người vén rèm không phải là mỹ nhân

có đôi tay gảy đàn hay tuyệt kia, mà là một con chuột mập trắng phau, ục
ịch khiêng ra một chiếc cung, đổ mồ hôi hột đặt chiếc cung ấy lên lan can
đình. Một chân nó giữ chặt cây cung, một chân hì hục kéo cung cong, tư
thế dũng mãnh, lông trắng phất phơ, ánh mắt căm hận, cung cong!

“Bộp!”

Một cục đá được bắn ra từ chiếc cung kia, rơi trúng chiếc lá to trên mặt

hồ, khiến chiếc lá này xoay vòng liên tục, nhưng vẫn không bị chìm vì nó
quá nhẹ.

Lúc này, Mạnh Phù Dao đâu có tâm tư nào nhìn động thái người trong

đình nữa, ánh mắt nàng rơi xuống chiếc lá đã bị thay đổi vị trí kia, tính toán
ban đầu của nàng hoàn toàn hỏng bét, nàng tức giận mắng to: “Thằng nhóc
nào phá đám thế?” Nàng lại lộn người giữa không trung, chuẩn bị đáp
xuống chiếc lá ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.