PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 354

chén, oán hận nói: “Huynh thật xấu, nhìn thấy ta rơi xuống nước mà cũng
không cứu.”

Nguyên Chiêu Hủ cười đáp: “Chuyện vui nhất trên đời là nhìn mỹ nữ

tắm mình trong nước ngay trước mắt mình, thật sướng mắt. Ngoài ra, y
phục bị ướt có thể cùng nhau hơ lửa, nếu như mỹ nữ bị cảm mạo, có thể ân
cần chăm sóc nàng nghỉ ngơi, lo gì trái tim thiếu nữ sẽ không vì ta mà cảm
động? Ta cũng đâu phải là kẻ ngu, sao lại có thể bỏ qua cơ hội tốt như
vậy?”

Mạnh Phù Dao vừa mới nghe xong những lời trêu chọc ấy thì đã muốn

đấm hắn, sắc mặt đỏ bừng, cảm thấy lời hắn nửa thật nửa giả. Khi nghe
câu: “Lo gì trái tim thiếu nữ sẽ không vì ta mà cảm động?” thì nhìn thấy
ánh mắt hắn phiêu bạt đâu đâu, như cười như không, mông lung như khói
sóng trên hồ nước biếc, dập dềnh theo nhịp sóng.

Trái tim Mạnh Phù Dao vì vậy mà lỗi nhịp, đột nhiên nàng nhớ tới tình

cảnh ở đêm cung biến Thái Uyên, Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười nhìn nàng
trước cửa cung. Ánh mắt hắn lúc đó và lúc ban nãy đều như chứa đựng
thâm ý sâu xa, thâm ý ấy tựa như một lớp giấy mỏng, mờ nhạt mơ hồ,
khiến người ta rất muốn nhưng lại lười biếng tìm hiểu tường tận rõ ràng.

Hoặc là, nàng vốn không dám tìm hiểu.

Mạnh Phù Dao im lặng hít thật sâu, uống cạn ly rượu trong tay, khi đặt ly

rượu xuống đã xoay chuyển đề tài: “Sao huynh lại ở chỗ này?”

Không phải nàng bất ngờ khi gặp Nguyên Chiêu Hủ ở nước Vô Cực, chỉ

là không ngờ lại trùng phùng nhanh như vậy, tựa như hắn đoán được nàng
sẽ đến nơi này, cố ý chờ nàng ở đây.

Song, suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu đã chợt tắt, Nguyên Chiêu Hủ đứng

dưới mái đình nhàn nhã đáp: “Ta là phụ tá của Thái tử Vô Cực ở Thượng
Dương cung, kiêm tổng quản ở hành cung này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.