PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 375

Ánh mắt Mạnh Phù Dao lập tức sáng lên như đao tuốt khỏi vỏ, nghiến

răng ken két, dường như còn sắc bén hơn cả tiếng mài răng của người phụ
nữ điên kia, mỉa mai nói: “Ngay cả một con heo đất kiêu căng cũng biết, có
một số việc hèn hạ không nên làm, ví như, rình mò sau lưng nữ nhi nhà
người ta.”

Tông Việt thản nhiên nhìn nàng, “Ngươi là nữ nhi à? Ồ, thì ra ngươi là

nữ nhi, xin lỗi, tới giờ ta mới nhận ra.”

Hắn cư nhiên khom người tỏ ý xin lỗi.

Mạnh Phù Dao giận đến lỗ mũi sắp sửa bốc khói, một lúc lâu sau mới

ưỡn ngực hóp bụng, không nói một lời lướt qua người Tông Việt.

Lúc lướt qua bên cạnh Tông Việt, đột nhiên nàng cố ý huých vào vai

hắn, dường như Tông Việt đang bị thất thần, không đề phòng, bị nàng đụng
phải nên lảo đảo.

Mạnh Phù Dao liền trở mặt, thản nhiên cười toe toét, dung nhan bình

thường sau khi cải trang của nàng tắm dưới ánh mặt trời, đôi mắt rực rỡ lấp
lánh, còn rạng ngời hơn cả ánh mặt trời đang chiếu rọi.

“Ơ, sao vừa đụng vào đã ngã rồi? Ngươi chắc chắn ngươi là nam nhân

chứ? Xin lỗi nha, ta cứ đinh ninh ngươi là nam nhân, hóa ra chẳng phải.”

Nàng cũng cư nhiên khom người, còn chưa giả vờ xin lỗi xong đã cười

rộn rã bỏ chạy ra ngoài, để lại Tông Việt đứng đăm chiêu trong gió.

Gió ngày đông nhè nhẹ mà miên man, trong gió phảng phất mùi hương

thoang thoảng của thiếu nữ, mùi thơm như có như không, nếu không ngửi
kỹ sẽ không thể nào ngửi thấy, nhưng lại khiến tâm tình người ta trở nên
vui vẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.