PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 379

Chính bởi vì Trưởng Tôn Vô Cực kinh tài tuyệt thế, cống hiến vĩ đại cho

đất nước, cho nên Hoàng đế Vô Cực đặc biệt lấy quốc hiệu ban tên cho
Trưởng Tôn Thái tử, điều này ở Năm châu đại lục là vinh quang chí cao vô
thượng.

Diêu Tấn cuối cùng cũng kết thúc đề tài thao thao bất tuyệt của mình,

bằng một câu cực kỳ cảm thán --- Trưởng Tôn Vô Cực, xuất chúng thiên
hạ.

Mạnh Phù Dao híp mắt, nhớ đến lời lẽ khoa trương của Diêu Tấn, không

khỏi bật cười.

Nụ cười chưa tắt, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Mạnh Phù Dao đang

cúi đầu đi bỗng đâm sầm vào lồng ngực của kẻ nào đó.

Cảm giác va chạm này cũng thật quái lạ --- hình như trán nàng đụng vào

vật gì đó vừa cứng vừa mềm, hình như còn có tiếng kêu chít chít loạn xạ.

Tiếng kêu đó khiến Mạnh Phù Dao chợt nhận ra kẻ nào đó là ai, vội vàng

ngẩng đầu, nhưng lại muộn mất một bước.

Trong ngực của đối phương thò ra một cục bông gòn trắng muốt, xoa nhẹ

cái bụng vừa bị đụng bẹp lép, hung hăng giương móng vuốt như cọp
giương móng.

Tiếc rằng chỉ mới vừa giương móng ra, đột nhiên giữa đường bị một quả

hồng chặn lại, đại nhân nào đó phản ứng cũng cực nhanh, lập tức rút lại
móng vuốt, ôm quả hồng say sưa gặm.

Khi Mạnh Phù Dao ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một đôi mắt sáng lóng

lánh.

Ánh mắt này, gió lạnh ngày đông lướt qua cũng ngoáy lại nhìn, bốn mùa

đều mãi mãi là mùa xuân, ngoại trừ Nguyên Chiêu Hủ, không có ai khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.