PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 381

những ngọn đuốc lần lượt được châm sáng, tiếng bước chân lộn xộn từ xa
xa truyền tới, thị vệ Đức vương phủ bị kinh động rồi.

Mạnh Phù Dao ồ lên một tiếng, ngạc nhiên nói: “Ngày hôm qua đâu có

thủ vệ đâu, sao hôm nay lại có.” Nàng quay đầu lại nhìn Nguyên Chiêu Hủ,
Nguyên Chiêu Hủ chắp tay đứng trên bờ tường, nhìn chăm chú vào khu
vườn hoang tàn tối om bên dưới, đáy mắt từ từ trở nên kỳ lạ.

Mạnh Phù Dao nhìn vào mắt hắn, phát hiện thì ra không phải hắn đang

nhìn khu vườn hoang tàn vắng vẻ này, mà đang nhìn căn phòng nhỏ tầm
thường nơi cuối khu vườn, còn cũ kỹ hoang toàn hơn khu vườn này nữa.
Vẻ mặt Nguyên Chiêu Hủ khi nhìn căn phòng ấy không thong dong nhàn
nhã như ngày thường, mà thâm trầm lạnh lẽo, giống như xuyên qua bức
tường thấp phủ rêu xanh và đất vàng, thấy được tro bụi mù mịt trong căn
phòng, cảnh cũ nhạt nhòa.

Nhưng hắn chỉ nhìn trong nháy mắt, rồi lại liếc nhìn khu vườn hoang tàn

vắng vẻ, trong ánh mắt hiện lên vẻ căm hờn lờ mờ.

Đột nhiên cửa khu vườn này bỗng bị đẩy ra, ánh đuốc soi rõ bóng người

đàn ông cao lớn mặc cẩm bào sải bước đi vào, tiếng thét chói tai của người
phụ nữ điên kia cũng liền trầm xuống, Mạnh Phù Dao nhìn khí thế phô
trương kia, đôi mắt xoay xoay, hỏi: “Đức vương?”

Nguyên Chiêu Hủ gật đầu, chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy Đức vương

tới, tựa hồ hắn đột nhiên mất hứng, kéo tay Mạnh Phù Dao ý bảo rời đi.

Hai người đứng trên bờ tường xoay người bay đi, Đức vương đứng giữa

đám thị vệ bên dưới phía đằng xa, tựa hồ như cũng cảm nhận điều gì đó,
đột nhiên ngoáy đầu lại nhìn phía bên này, ánh đuốc cháy sáng rực, soi lên
khuôn mặt của người đó ở phía đằng xa, loáng thoáng chỉ thấy được vầng
trán rộng, ánh mắt sắc lẹm, hàng mày dài xếch lên như chim ưng tung cánh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.