PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 423

Sắc mặt Đức vương lúc này đã khôi phục bình thường, khẽ cúi thấp

người xuống thi lễ: “Tham kiến điện hạ.”

Chàng chỉ phất tay, đưa lưng về phía tuyết quang, ánh mắt bình thản,

khóe miệng nhàn nhạt ý cười nhưng lạnh lẽo khôn xiết.

Chàng vẫn chẳng màng đến Đức vương, bước về hướng nam tử đang

nằm run rẩy.

Thần trí nam tử lúc này đã khôi phục, nằm bò trên mặt đất dập đầu lạy,

nức nở nói: “Điện hạ...điện hạ...”

Y nằm trên nền đất đầy máu, ngửi được mùi máu tanh của y và cả của nữ

tử kia để lại, y lại nhớ tới nữ tử khí phách mạnh mẽ và ứng biến lanh lẹ ấy
đã dùng đoạn kiếm dính đầy máu của mình để cắt đứt của quý, khiến cả đời
sau của y tuyệt tử tuyệt tôn.

Y vẫn nằm trên nền đất lạnh lẽo đầy máu, hơi thở run rẩy, cuộc đời y coi

như kết thúc vào giây phút kia rồi, như pháo hoa dễ nguội mộng đẹp dễ vỡ,
kết thúc bất ngờ chẳng lường trước được.

“Điện hạ...”

Vũng máu trước mặt phản chiếu bóng hình lay động của chàng trai với

trường bào lộng lẫy màu tím, vạt áo tím ở ngay trước mặt y, y ngẩng đầu
lên tìm kiếm sự thương xót của người đương đứng trước mặt mình, hy vọng
nhận được ánh mắt ôn hòa của Thái tử điện hạ như những lần trước đây.

Y nhìn vào ánh mắt rất quen thuộc, ánh mắt ấy vẫn mãi mãi như gió

xuân, dù thâm trầm nhưng luôn nhàn nhạt ý cười. Nhưng mà giờ phút này
đây, hắn cảm thấy ánh mắt ấy và thái độ người trước mặt mình vô cùng xa
lạ. Tựa như rồng trên chín tầng trời lạnh lùng vọng nhìn xuống nhân gian,
chăm chú nhìn kẻ phàm nhân dám to gan xâm phạm vào lãnh địa bất khả
xâm phạm của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.