PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 433

Tông Việt lặng im, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, giơ tay muốn bắt

mạch cho nàng lại bị Mạnh Phù Dao hất tay ra, lẩm bẩm: “Lang băm… xấu
xa… hình như ta… bị trúng xuân dược…”

Tông Việt cười đáp: “Từ trước đến nay, người trúng xuân dược đều là

mỹ nữ, người xấu như vậy thì làm sao mà trúng được?”

Mạnh Phù Dao yếu ớt cười, nàng không còn đủ sức để đấu võ mồm với

nam nhân mồm miệng ác độc này nữa, gắng gượng nói: “Chữa được
không?... Không chữa được thì … cút đi … Đừng nói với ta là phải âm
dương giao hợp mới khỏe lại được … nếu dựa vào cách đó để giải độc .. ta
liền … khinh bỉ ngươi cả đời.”

Tông Việt đột nhiên nhếch miệng cười, tuy hắn nhìn rất ôn hòa nhưng lại

rất ít khi cười, nụ cười này như ánh mặt trời xé tan mây mù, sưởi ấm vạn
vật chúng sinh chốn nhân gian.

Hắn đáp rất khẽ: “Thật ra ta không ngại ngươi cả đời sẽ khinh bỉ ta…”

Hắn giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, Mạnh Phù Dao liền cảm giác toàn thân
như bị điện giật, giãy giụa thoát khỏi hắn. Tông Việt lại thản nhiên nói:
“Nơi này là cửa sau Đức vương phủ, ngươi đã liều mạng đến nước này rồi
không lẽ không gắng gượng nổi để trở về sao, sao yếu ớt quá vậy?”

Mạnh Phù Dao chửi thầm: “… Ngươi rõ ràng đã điểm huyệt ta, còn

muốn ta gắng gượng…”

Tông Việt cúi đầu nhìn thấy mặt nàng đỏ như ánh ráng chiều, ánh mắt

mơ màng như người say, cánh tay vững chắc chợt run lên nhè nhẹ.

Mạnh Phù Dao lại bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt mơ màng trở lại trong

suốt, tựa như có thể nhìn thấy cát trắng dưới lòng suối trong veo.

Tông Việt cụp mắt, không nói thêm lời nào, lẳng lặng ôm nàng trở về.

Trước tiên điểm huyệt, đút một viên thuốc, rồi cầm máu và băng bó miệng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.