PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 442

Không khí ngập tràn sự hung ác, sát khi, gây hấn, tựa nhu một thùng

thuốc súng đang được cất giấu chuẩn bị nổ tung.

Mạnh Phù Dao là người “ngoại tộc” vào thành, lập tức nhận được địch ý

bắn tới từ bốn phương tám hướng. Thậm chí tất cả các khách điếm và tửu
lâu cũng ngăn chặn không cho người Hán vào, vốn dĩ Mạnh Phù Dao và
Tông Việt có thể dùng tín vật của Đức vương để đi đến huyện nha ở, nhưng
hai người lại muốn ở trọ nhà dân, lại chẳng dè không nhà nào dám cho họ ở
nhờ, mãi đến tận khuya mới có một cụ già đồng ý cho họ trú ngụ.

Thức ăn tối bày ra trên bàn vô cùng đạm bạc, con trai của ông lão rất đỗi

chất phác, con dâu thì đang mang thai gần sắp đến ngày sinh. Chiếc đèn
dầu nhỏ đặt trên bàn bên cạnh hai đĩa rau xanh, nhưng nét cười trên mặt
ông lão tươi như hoa cúc nở rộ, “Sơn dã thành nhỏ nên không có đồ ngon,
mau ăn cơm thôi.”

Mạnh Phù Dao ngồi trước chiếc bàn gỗ nhỏ đen thui nứt nẻ, ôm cái chén

ngẩn người. Mười bảy năm, mười bảy năm rồi, nàng không ngồi cùng bàn
với ai để dùng cơm, hưởng thụ một bữa cơm tối ám áp cùng với gia đình
bên ngọn đèn dầu, không ai gắp thức ăn cho nàng, không ai ở bên cạnh
nàng, cho dù chỉ là dùng một bữa cơm rau.

Lão đạo sĩ chết bầm chỉ buộc nàng luyện công rồi lại luyện công, làm đồ

đệ lão mười năm, mỗi bữa cơm đều là vừa luyện công vừa ăn qua loa vài
miếng. Nàng chợt nhớ đến sự ấm áp của mẹ ở kiếp trước, giống như đám
mây nhạt nơi cuối chân trời bị gió thổi đi chẳng còn dấu vết.

Hoài niệm như thế trong phút chốc, nàng bỗng giật mình hoảng hốt,

dường như nhìn thấy được đôi tay gầy guộc nổi đầy gân xanh của người
bệnh – đôi tay của mẹ đang gắp rau bỏ vào chén nàng. Nhưng mà ảo giác
ấy biến mất trong tích tắc, nàng vẫn đang ngồi trong gian phòng nhỏ bên
những người xa lại, ở một thế giới xa lại, nhìn gia đình người khác đoàn
viên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.