PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 46

Trong bảy ngày, mỗi ngày Lâm Huyền Nguyên đều đến gặng hỏi lai lịch

của nàng, cũng muốn nàng giao ra kiếm pháp mà nàng sử dụng hôm đó.

Thiên hạ ngày nay coi trọng võ lực, tuyệt kĩ môn phái có ý nghĩa quan

trọng đối với sự hưng thịnh của thế lực môn phái ấy, không giống như vật
bình thường. Ánh mắt thần kỳ của Lâm Huyền Nguyên đã sớm nhìn ra
kiếm pháp của nữ đệ tử giỏi ngụy trang này là tuyệt học của bản thân, mặc
dù công lực chưa đủ đạt đến hoàn mỹ, cho nên hắn buộc phải giành lấy
bằng được.

Nhưng Mạnh Phù Dao chỉ cắn chặt răng im lặng, nàng biết lão cẩu này

vô cùng gian xảo, nói vài lời thì kiếm pháp của mình đã trở thành “Tuyệt
kỹ bí môn” của hắn. Tương lai kiếm phái Huyền Nguyên có nhiều kiếm
pháp tuyệt thế hơn cũng sẽ thành hợp tình hợp lý, mà “ Người trộm tuyệt
kỹ” giao kiếm pháp cho hắn, kết quả cuối cùng tất nhiên là bị diệt khẩu.

Nàng không muốn ở đây, nàng còn rất nhiều chuyện quan trọng muốn

làm.

Nhưng khi một người bị thương nặng, lúc nào cũng bị nghiêm hình tra

hỏi, hơn nữa còn bị bỏ đói thì phải làm sao để sống sót được đây?

Mạnh Phù Dao thở nặng nề, nhìn xuyên qua trận đá ở cửa động dùng để

phong tỏa nàng, dõi mắt về phía ánh trăng nơi xa. Ánh trăng kia hiện lên
trong đáy mắt vằn tơ máu của nàng, trông càng mi hoặc mơ hồ, xa xôi
không thể với tới được.

Ánh trăng mênh mang kia chiếu khắp cả bảy nước năm châu, chiếu đến

đầu giường lão cẩu kia yên giấc, nhưng không chiếu đến được thân thể của
nàng đã chìm trong bóng tối bảy ngày bảy đêm.

Khóe môi hiện lên một nụ cười khổ nhạt, Mạnh Phù Dao nhắm mắt lại,

cảm nhận được chân khí đã tiêu tán hơn phân nửa trong cơ thể mình. Công
pháp “Phá Cửu Tiêu” của mình vốn đã luyện đến đỉnh tầng thứ ba, một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.