PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 471

"Đó là chuyện của ta!" Mạnh Phù Dao thản nhiên nói, "Đại nhân không

cần thiết phải ra mặt, chỉ cần cho ta mượn vài tên nha dịch ngốc nghếch để
ta dễ dàng vượt qua cửa ải là được."

Tô huyện thừa giật nảy mình, ánh mắt dao động, tựa như đang phân tích

lợi và hại của sự việc này để nhanh chóng đưa ra quyết định, sau một hồi
đắn đo, ông ta cắn răng giẫm chân nói: "Được, làm theo lời ngươi."

"Đa tạ đại nhân đã không ngại nguy hiểm tính mạng để bảo vệ con dân,

tại hạ thật bội phục." Mạnh Phù Dao mỉm cười khen ngợi.

"Ờ..." Tô huyện thừa thở dài, "Tiểu huynh đệ ngươi chắc chắn bất mãn vì

thái độ ban đầu của bản huyện, kỳ thật ta chỉ góp một chút sức lực nhỏ
nhoi, sao có thể nói là chẳng màng đến tính mạng? Chỉ là, ta bị cường
quyền áp chế nên không biết làm thế nào mà thôi." Ông ta quay đầu ngoắc
tay gọi mấy nha dịch lại bảo: "Các ngươi đi theo vị huynh đệ này, đến nơi ở
của Thành chủ một chuyến."

"Việc này không trách đại nhân được, đại nhân nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ

là lẽ đương nhiên, bây giờ trọng trách cứu dân ngoài đại nhân ra thì đâu còn
người nào nữa chứ?" Mạnh Phù Dao cười toe toét, "Đa tạ đại nhân trượng
nghĩa."

Nàng khẽ thi lễ, bước đến gần Tô huyện thừa, theo bản năng Tô huyện

thừa liền trả lễ, ông ta vừa mới khom người thì sống lưng chợt lạnh buốt.

Ông ta cảm giác tựa như sống lưng mình bị đục khoét một lỗ, sau đó lại

bị nhét vào một miếng băng lạnh buốt.

Ông ta khó khăn nghiêng đầu tránh qua chỗ khác, không ngờ nhìn thấy

thiếu niên tuần tú trước mặt mình rút ra một đoản đao đen xì bóng loáng,
trên đao dính máu tươi đầm đìa, thiếu niên tuấn tú ấy nhẹ nhàng khẽ thổi,
máu tươi liền chảy xuống thành dòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.