PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 487

chậm vang lên bang bang. Trong âm thanh không có chút oan khuất bi phẫn
thiết tha nào, mà lại vẫn đục kéo dài xa xăm, từng tiếng từng tiếng hòa với
nhịp trống yếu ớt truyền vào địa lao.

(Bắt đầu từ đoạn này trở đi mình mắc cười với cách hành xử của bạn

nam chính quá trời (^_^).

Âm thanh hỗn tạp này nghe qua tựa như thứ gì đó mềm mại đụng vào

mặt trống.

Mạnh Phù Dao nghi hoặc, đứng dậy lẩm bẩm: “Ồ, sao lại có người gõ

trống kêu oan? Ta làm việc công chính liêm minh, không phải mọi người
đều an ổn bình yên sao, sao lại có án oan nhỉ?”

Tông Việt liếc mắt với nàng, lộ ra nét cười bất đắc dĩ, thần kinh Mạnh

Phù Dao này đúng là đúc bằng sắt mà, trong tình huống như thế này mà còn
nói đùa được.

Mạnh Phù Dao đạp đá lung tung rồi chạy ra ngoài, trước hết vứt bỏ toàn

bộ mọi chuyện xíu quẩy, trong lòng tràn đây hưng phấn chờ mong lần
thăng đường đầu tiên trong vai trò Thành chủ của mình. Tất cả nha dịch
đều đứng uy nghiêm sẵn sàng nơi công đường, Mạnh Phù Dao vênh váo
khoác chiếc áo vào, hiên ngang bước lên chỗ ngồi, nhưng lúc này tiếng
trống vẫn còn vang vọng, nàng không kiên nhẫn quay đầu lại quát: “Đánh
gì mà đánh, lão gia ta thăng đường rồi nè!”

Vừa liếc ra ngoài, nàng lập tức nhận ra được người gõ trống là ai.

Trước cửa, cách một hàng rào chắn, nam tử mặc áo bào tím đang cầm

dùi trống giơ lên, tư thái tôn quý tao nhã, biến chiếc trống kêu oan thành
một chiếc trống nhạc, không nhanh không chẫm gõ từng hồi phát ra âm
thành trầm bổng du dương, ống tay áo bay bay lộ ra cổ tay trắng như ngọc
tạc. Một đống đại cô nương và tiểu cô nương vây quanh, đứng dưới trời
nắng chang chang si mê đắm đuối nhìn hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.