PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 488

Không phải chủ tử vô lương tâm và sủng vật yêu nghiệt thì là ai chứ!!!

Mạnh Phù Dao há to miếng đến mức có thể nhét cả mười Nguyên Bảo

đại nhân vào trong, nàng đứng sững sờ nơi ghế ngồi, không biết nên chạy
ra mừng rỡ hay là làm lơ luôn. Chưa kịp ra quyết định thì nam tử tao nhã
đó đã hạ dùi trống, cuộn lại ống tay áo, cũng không quên thể hiện tính
phong lưu, quay đầu lại nhìn các cô gái mỉm cười gật đầu chào, lập tức một
tràng hít hà dai dẳng dấy lên.

Chuột mập ngồi xổm trên vai hắn, vẻ mặt vênh váo, ánh mắt đắc ý.

Nhìn kỹ nữa thì thấy nơi đáy măt con chuột mập ấy lộ ra sự khinh

thường --- áo choàng quan to đẹp đẽ khoác lên người ai mà xấu quá…

Sắc mặt Mạnh Phù Dao đen sì cả nửa buổi, đột nhiên hít hít mũi, ngẩng

đầu lên, tiếp thêm sức mạnh cho mình.

Haizz…. Không có người đến cáo trạng, người này có thân phận đặc thù

nên không tính, không thể tin được, chắc là hắn không rảnh rỗi đến đây để
cáo trạng đâu.

Nhưng mà ... Vì sao nàng cảm thấy lòng mình ngòn ngọt thế nhỉ?

Ánh mắt Mạnh Phù Dao không ngừng chuyên động, hết nhìn lên xà nhà

thì lại nhìn xuống mặt đất, nhưng một mực chẳng chịu nhìn phía đối diện,
nàng hết sờ công văn, mân mê áo choàng thì lại vuốt tóc, nhất định không
chịu phát ra tín hiệu thăng đường.

Nam tử đối diện nhìn thấy thái độ của nàng thì không nhin được cười,

ánh mắt thể hiện rành rành: "Nàng vô lương tâm nên chột dạ rồi à!"
Nguyên Bảo đại nhân thì láo liên đôi mắt.

Dân chúng đứng đầy bên ngoài, mọi người đều muốn xem tân Thành chủ

thẩm án như thế nào, cũng muốn xem nam tử phong hoa tuyệt đại kia có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.