PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 525

thổ của nước Vô Cực, từ Trung Châu đuổi tới Diêu thành này, nhưng chỉ
đổi lại được mấy câu nhạt nhẽo như vậy, ta không từ bỏ ý định thì phải làm
gì bây giờ?"

Mạnh Phù Dao thốt không ra lời, trừng mắt nhìn hắn... Hắn đang tức

giận sao?

Nàng ngồi bất động một chỗ, Nguyên Chiêu Hủ cũng không nói thêm gì,

giữa hai người là sự trầm mặc, trong không khí hình như sinh ra một loại
khí tức kì lạ khiến người ta như không thể hít thở được.

Ngón tay Nguyên Chiêu Hủ nhẹ nhàng gõ nhịp trên tay ghế, nếu lắng

nghe cẩn thận thì hình như đây là âm điệu của một bài nhạc nào đấy. Hắn
khẽ ngước mắt lên, nhìn nơi đường chân trời bồng bềnh những ráng mây
hồng. Nhớ lại rất nhiều năm trước đây, hắn đã từng khẩy đàn một lần vì
một người, nhưng chắc là cả đời này chỉ trải qua một lần như thế mà thôi,
không biết từ đây về sau, có bao giờ hắn sẽ vì một người nào đó lại khảy
đàn nữa hay không.

Hắn cười nhẹ tênh, mặt lại nhìn xuống ly rượu bằng ngọc thạch, nơi đáy

mắt trào dâng cảm xúc như sóng gợn lăn tăn, nhưng lấp lánh sự kiên định
rạng ngời.

Mạnh Phù Dao nhìn thấy ánh mắt ấy thì liền chột dạ, ngượng ngùng

xoay người nhìn sang nơi khác. Đột nhiên phía dưới bỗng dậy lên tiếng
hoan hô inh ỏi, một toán kỵ sĩ y phục đen tuyền thình lình xuất hiện nhanh
như gió bay điện chớp, các kỵ sĩ này lập tức cài tên kéo cung, động tác
đồng loạt lưu loát, bày ra hàng loạt tư thế như đứng trên lưng ngựa, nằm
dưới bụng ngựa... bất luận ở tư thế khó khăn nào cũng đều bắn trúng hồng
tâm, khiến mọi người không ngừng hoan hô ầm ĩ.

Mười kị sĩ ngạo nghễ trên lưng tuấn mã, tất cả đều khôi ngô, bừng bừng

anh khí, đột nhiên có một kị sĩ thiếu niên giơ cung trong tay lên, hướng về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.