Hắn cứ như vậy đứng trước đống lửa, ánh sáng soi rõ từng đường cong
tinh tế trên khuôn mặt hắn, đôi bờ mi dài cụp xuống, tĩnh lặng như một cô
gái đang e thẹn ngượng ngùng.
Nhưng mà tất cả mọi người đều cảm giác được, không khí xung quanh
đột nhiên thay đổi.
Giống như có một người nào đó tạt vào trong không khí lạnh một loại
chất lỏng đậm đặc, chỉ trong nháy mắt đã gột rửa đêm đông. Những đám
mây trên cao như sa sầm xuống, bức bách đống lửa trại đang cháy sáng bập
bùng trở nên lay lắt yếu ớt.
Tiếng reo hò hoan hô dần dần nhỏ lại, Hồ Tang cô nương đang hớn hở
vui mừng bỗng trở nên lo sợ nghi ngờ, nàng ta luống cuống cứng đờ đứng
yên một chỗ, hết nhìn Nguyên Chiêu Hủ lại quay sang nhìn Mạnh Phù Dao
bên cạnh hắn.
Không khí trầm lặng khiến mọi người cảm thấy khó thở, cuối cùng
Nguyên Chiêu Hủ cũng cử động.
Hắn bất động thì không có gì để nói, nhưng vừa động thì đã như sấm
chớp, vươn tay ra túm lấy Mạnh Phù Dao đang ngây ngốc nhìn hắn, nhấc
bỗng nàng lên ném ra ngoài không chút mảy may do dự.
Mạnh Phù Dao bị ném theo một đường vòng cung, chỉ trong tích tắc đã
bay qua đầu biết bao nhiêu người rồi rơi bịch xuống lưng ngựa. Nàng còn
chưa kịp kinh hô thì bóng áo tím đã chợt lóe, Nguyên Chiêu Hủ đã ngồi
trên lưng ngựa đối mặt với nàng, nhìn thấy nàng há miệng gọi cầu cứu thì
lập tức giơ tay lên điểm huyệt, phóng ngựa lao đi nhanh như một cơn gió
lốc.
Hàng loạt động tác chỉ diễn ra trong tích tắc tựa như sấm vang chớp giật,
ánh mắt người thường không thể nào đuổi kịp. Mọi người chỉ thấy được có