PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 540

vút. Những hàng cây, những ngôi nhà lần lượt trôi qua trong tầm mắt, tựa
như dòng chảy thời gian đang bị đảo ngược. Nếu thật sự thời gian có thể
đảo ngược trở lại thì hay biết mấy! Nàng sẽ trở lại thành một Mạnh Phù
Dao ngông nghênh lạnh nhạt như lúc ban đầu, gặp như không gặp, hữu tình
như vô tình.

Nàng ngồi cứng đờ trên lưng ngựa, Nguyên Chiêu Hủ không chút lễ độ

ném nàng lên ngựa rồi điểm huyệt nàng, nàng giống như một người gỗ bị
xóc nảy liên tục mà chẳng thể nào trở người. Nguyên Chiêu Hủ một tay
cầm cương ngựa, một tay nắm eo nàng, dù có lớp áo khoác mùa đông ngăn
cách nhưng nàng vẫn cảm giác được bàn tay hắn rất lạnh lẽo.

Ở vị trí góc độ nàng ngồi, Mạnh Phù Dao chỉ nhìn thấy được chiếc cằm

của hắn với đường cong tinh xảo mà kiên định, bờ môi mỏng mím chặt
nhưng vẫn hiển hiện nét cười, tư thái tôn quý ung dung, ngạo nghễ nhìn
khắp giang sơn bốn biển. Mạnh Phù Dao rất quen thuộc với nụ cười của
hắn, nhưng vô cùng khó chịu khi nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo của hắn lúc
này, nàng muốn đưa tay lên phá hủy nụ cười trên môi hắn, nhưng lại chẳng
thể nào nhấc tay lên được.

Chạy suốt một mạch trên con đường dài, lúc này xung quanh bốn bề đều

trống vắng chỉ có tiếng suối chảy róc rách bên đường, lác đác dăm ba người
Nhung cầm đèn ngũ sắc thả trôi theo dòng nước. Ánh sáng từ những chiếc
đèn ngũ sắc ấy lóng lánh lung linh thu hút ánh nhìn của Mạnh Phù Dao ---
bất chợt có một vài người Nhung ngẩng đầu lên ngơ nhác nhìn theo hai
bóng người đang phóng ngựa điên cuồng, những lá cờ đỏ thẫm của người
Nhung bị gió cát thổi bay tứ tán, rơi xuống trên hai bóng người ấy.

Ánh sáng từ những ngọn đèn lồng trải xuống mặt đường tựa như sương

giăng, đêm lễ hội này mọi người cùng nhau vui vẻ trắng đêm, đêm lễ hội
này có một đôi nam nữ cùng nhau im lặng dưới ánh trăng vằng vặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.