PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 542

Mười bảy năm, nàng đã ở Đại lục năm châu này mười bảy năm rồi, nàng

thật sự rất sợ hãi khi nghĩ đến có thể thế giới ở Năm châu đại lục này và thế
giới hiện đại song song với nhau. Nàng rất sợ mẹ sẽ không đợi được đến
ngày nàng trở về. Nhưng có một số việc không phải bởi vì quá sợ hãi mà
đành buông bỏ, có thể hai thế giới không song hành với nhau. Có thể vị đại
tôn giả ở Thần điện Trường Thanh sẽ giúp nàng quay trở về được thời đại
của mình? Có thể mẹ sẽ chờ được đến ngày hai mẹ con gặp lại.

Mạnh Phù Dao ngẩng đầu, mở to mắt nhìn trời cao, để mặc cho những

cơn gió lạnh mang theo những giọt sương khuya đậu trên má nàng, hòa lẫn
với nước mắt. Nàng cảm giác được những giọt nước mắt của mình đang từ
từ hóa thành băng.

Người nàng đột nhiên chấn động, dường như những mảnh băng do nước

mắt hóa thành đang tan vỡ. Mạnh Phù Dao lại bất giác ngẩng đầu lên,
Nguyên Chiêu Hủ cũng dừng ngựa lại. Trước mắt hai người là một dãy núi
dài trùng điệp, tiếng gió rít rào sắc bén lạnh lẽo từ bình nguyên dưới chân
núi vọng thẳng lên trời cao.

Mạnh Phù Dao không biết nơi đây là đâu, nhưng Nguyên Chiêu Hủ lại

rất quen thuộc. Hắn ôm Mạnh Phù Dao xuống ngựa, nàng chờ hắn giải
huyệt đạo cho mình, nhưng Nguyên Chiêu Hủ không để ý đến nàng, xách
nàng đi thẳng một mạch lên núi.

Hắn bước đi cực nhanh, bước trên đất đá lởm chởm như đi trên đất bằng,

nàng bị Nguyên Chiêu Hủ xách trên tay, đầu chổng ngược xuống đất đến
choáng váng hoa mắt, nàng cười khổ --- thì ra, Nguyên Chiêu Hủ luôn bình
thản ung dung, đại lượng nhân từ cũng biết tức giận đến điên luôn.

May mà Nguyên Chiêu Hủ mau chóng dừng lại, Mạnh Phù Dao chợt hốt

hoảng, chưa kịp ngẩng dầu thì đã ngửi được mùi hơi nước nồng đậm, khóe
mắt nàng liếc thấy có một hồ nước nóng đang tỏa hơi nóng ngun ngút,
không khỏi ngây người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.