PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 622

tiếp cận Thiết Thành. Chẳng mấy chốc hắn đã bị đám đông vùi lấp, hắn liều
mạng vùng vẫy đấm đá, cố gắng lao về phía Mạnh Phù Dao, giữa đống đất
đá bùn lầy đủ thứ tạp nham bay loạn xạ, gào thét khản giọng “Nàng không
phải như vậy! Nàng không phải như vậy, không phải như vậy đâu! Mạnh
Phù Dao, đừng mà, đừng làm vậy mà! Đừng làm vậy mà…”

Âm cuối của hắn ngân rất dài, như máu bắn tung tóe ướt đẫm đám đông,

âm thanh ngập tràn bất lực và tuyệt vọng. Đó là nỗi tuyệt vọng và sự bất
lực khi phải trơ mắt nhìn người mình tôn kính đi vào đường cùng, bản thân
lại chẳng làm gì được. Đó là sự bất lực và nỗi tuyệt vọng khi phải trơ mắt
nhìn vật hy sinh tự nguyện bước lên đàn tế, mà lại bị người đời không rõ
nguồn cơn xâu xé, còn mình lại chẳng thể thanh minh dù chỉ một lời. Tiếng
thét ấy thảm thiết khôn cùng, như tiếng sói bị đàn vứt bỏ, cô độc một mình
trên vách núi cheo leo, nhìn ánh trăng sáng vằng vặc trên cao mà cất tiếng
tru dài thê lương thống thiết.

Tiếng thét kia vượt qua đám đông huyên náo, truyền rành mạch từng chữ

vào tai Mạnh Phù Dao, nhưng nàng vẫn quyết không ngoái đầu nhìn lại.

Cuối cùng nàng đứng trước cổng thành, phất tay ra hiệu cho người

Nhung mở cửa.

Cổng thành khép kín nhiều ngày rầm rầm mở ra, thình lình trên thành lâu

chợt có tên bắn xuống. Những binh lính người Hán đã dũng cảm giữ thành
mấy ngày nay không nén được sự tức giận tột cùng, cong cung bắn người
đứng đầu Diêu Thành từng hạ lệnh thủ thành mấy ngày trước.

Mạnh Phù Dao vung tay, tóm được toàn bộ tên bắn, tiện tay bẻ gãy trước

mặt mọi người rồi quẳng chúng đi, tên cắm xuống một thước, tạo thành
một lỗ sâu trên mặt đất.

Nàng ngẩng đầu, ánh mặt trời từ trên cao rọi xuống bị cánh cổng sừng

sững phân đôi, một nửa bên này sáng lòa một nửa bên kia lại tối tăm. Mạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.