PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 648

Những kẻ nàng hy sinh để bảo vệ… để mặc nàng ngoài cửa đối mặt với

sống chết cận kề.

Những người nàng chưa từng ban ơn… sẵn sàng sống chết để bảo vệ

nàng.

Ân oán trên thế gian này, phân biệt thế nào đây?

Nếu oán ân lẫn lộn, cớ gì phải theo đuổi đến cùng?

“Á…”

Sau cánh cổng thành, tiếng thét bi phẫn của Thiết Thành vươn thẳng tận

trời cao, dội vào tai Mạnh Phù Dao. Tiếp đó, nàng nghe được tiếng gào
khóc tuyệt vọng của hắn.

Mạnh Phù Dao ngửa đầu hít một hơi thật sâu, trên đám mây cao vời vợi,

nàng mơ hồ nhìn thấy nụ cười của mẹ, an tĩnh, ấm áp, bao dung, vị tha, tựa
như giấc mộng vĩnh hằng luôn lơ lửng trên con đường nàng dấn bước.

Khóe mắt nàng bỗng rưng rưng…

Cố hương đã lạc mất ấy, chấp niệm luôn kiên trì ấy, hy vọng thấp thoáng

trong mơ ấy luôn vẫy gọi nàng. Kết cục ngày hôm nay, phải chăng sẽ đưa
nàng trở về lại chốn cũ?

Nếu số kiếp đã định lúc này đây nàng sẽ phải chết , thì cớ gì phải kéo dài

hơi tàn, khiến người khác bỏ mạng cùng mình?

Như vậy… cũng tốt.

“Tiên sinh”. Nàng đột nhiên giơ tay ra giữ chặt hắc y nhân đang khập

khiễng tiến lên, “Đừng đi”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.