PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 917

Một hồi lâu sau, Mạnh Phù Dao gượng gạo đẩy tay hắn ra, quay đầu cất

giọng khàn khàn, "Sắc lang cút ngay, không được sàm sỡ."

Người nọ không buồn để ý đến nàng, "Đừng có cảm động vội thế, ta còn

chưa nói hết lời... ta không thích nàng nói mà không giữ lời."

"Không giữ lời?" Mạnh Phù Dao nhướng mày, ta có sao, ta có sao?

Trưởng Tôn Vô Cực duỗi tay tỉ mỉ vuốt ve từng đường nét trên gương

mặt nàng, dịu dàng nói: "Có người đã từng đồng ý với ta, bất luận xảy ra
chuyện gì, vẫn luôn tin tưởng ta, hiểu ta, không vì những chuyện đó mà
hiểu lầm hay lay động." Hắn nói rành mạch từng chữ từng chữ, giọng điệu
vừa ôn tồn vừa trêu chọc, ngón tay nhẹ nhàng luồn qua tóc nàng, "Kết
quả... người ấy thế nào?"

Á à, gian thương, nàng vừa nhường thì hắn đã lập tức tấn công, nhanh

như chớp đã hỏi tội nàng rồi.

Đáng tiếc là, Mạnh Phù Dao cái gì cũng chịu, chỉ duy nhất là không chịu

ăn thiệt mà thôi, nàng ngồi chồm hổm trên giường, cẩn thận nhớ lại đoạn
đối thoại ở khách sạn Hoa Châu trước kia, đột nhiên cười ha hả, phản bác:
"Huynh đổi trắng thay đen, lúc ấy ta đâu có nói là ta đồng ý đâu."

Trưởng Tôn Vô Cực cười cười, Mạnh Phù Dao hả hê đắc chí, "Lần nào

huynh cũng thắng ta, cũng phải thua ta một lần chứ."

"Phù Dao, nàng sai rồi." Trưởng Tôn Vô Cực nằm sát ngay bên cạnh

nàng, hời hợt nói, "Nhìn cứ tưởng là ta luôn thắng nàng, thật ra thì... đối với
nàng, từ trước tới nay ta chưa bao giờ thắng hết."

Ai yêu ai, người đó sẽ thua.

Ai đuổi theo ai, ai lo lắng vì ai, ai nhớ thương ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.