PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 93

Hủ bủa vây xung quanh, nàng lại quên hết ngôn từ, không biết trả lời như
thế nào nữa.

Người này thoạt nhìn như rất xa xôi, nhưng từ khoảnh khắc gặp gỡ kia

thì như đã thân thiết với nàng, trong vài canh giờ ngắn ngủi đã cứu nàng hai
lần.

Thậm chí Mạnh Phù Dao cũng không hiểu tại sao hắn lại giúp nàng.

Nàng nhìn hắn, đáy lòng như có nước ấm trào dâng, cơ thể lạnh cóng vì

đêm mưa tầm tã dường như đã ấm lên hơn một chút.

Chỉ trong một thoáng nhìn nhau kia.

Sợi dây đàn mỏng manh nơi đáy lòng, sợi dây đàn đã sớm gỉ sét vì sương

gió vùi dập, vì lòng người lạnh lẽo, sợi dây đàn đã đứt lìa vì người kia
ruồng bỏ, đột nhiên trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau này, cái ôm dịu
dàng ấm áp trong mưa to gió lớn, đã nhẹ nhàng gảy lên những cung bậc
trầm bổng du dương xao xuyến lòng người, ngân nga không dứt.

Giống như ở một nơi tịch mịch nào đó, bất chợt nghe được tiếng sấm rền

vang.

Mạnh Phù Dao run rấy.

Nàng bấu chặt tay xuống mặt đất ẩm ướt, những ngọn cỏ sắc nhọn cứa

vào tay nàng, bàn tay trắng nõn liền chảy máu, nhỏ xuống thành những giọt
máu tròn to, trong thoáng chốc hòa tan cùng nước mưa, thấm sâu vào bùn
đất.

Nàng hít vào, cơn đau nhói khiến nàng liền bừng tỉnh, mắt sáng rực lên,

bất giác rụt người lại định thoát khỏi hắn. Nhưng chỉ vừa mới làm một nửa,
Nguyễn Chiêu Hủ đang nhìn nàng chăm chăm đột nhiên liếc mắt về phía
sau, huơ tay ôm nàng, vừa quay người đã bay ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.