PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 94

Nàng ngạc nhiên xoay đầu trong ngực hắn, Nguyễn Chiêu Hủ cười nói, “

Nàng muốn hiến thân cho ta ở đây sao? Nhưng ta sợ lạnh”.

Giọng điệu nhẹ nhàng dí dỏm, nàng không nhìn thấy ánh mắt hắn, nhưng

lại cảm giác được không có gì khác thường nên cũng yên lòng. Nhưng
không biết tại sao, nghe thấy giọng hắn chắng có chút quan tâm nào, lòng
nàng lại dâng lên một chút phiền muộn.

Đáy lòng Mạnh Phù Dao khẽ rên rỉ, nàng thầm mắng mình sao lại quá

lãng mạn, đã là một bà già gần bốn mươi tuổi lại còn chơi trò quấn quýt
nữa sao!

Nàng xoay đầu, muốn thoát khỏi lồng ngực Nguyễn Chiêu Hủ, bất chợt

hắn lấy tay ấn đầu nàng xuống, nói thật khẽ “ Yên nào”.

Lời còn chưa dứt, phía trước năm trượng đột nhiên xuất hiện vô số bóng

đen, cầm cung giương tên dàn trận đón địch trong mưa. Một người vừa
thấy bóng họ từ xa đã gảy dây cung căng cong làm bật ra tiếng ngâm kéo
dài dai dẳng. Pháo hoa bỗng nhiên vút lên không trung tỏa sáng rực rỡ,
ngay sau đó, cây cỏ đồng loạt sụp xuống, hiện ra một khoảng đất trống. Sau
khoảng đất trống đó là hơn mười gốc cây to, nửa khúc trên vẫn xanh tươi
như cũ, nửa khúc dưới lại bị gọt đi khúc vỏ, để lộ thân cây trắng bệch trông
rất xấu xí.

Nhìn cách bố trí cây cối nàng ngay lập tức nhớ đến trận Ngũ Hành Bạch

Mộc mà đạo sĩ từng nhắc đến, đương muốn bảo Nguyễn Chiêu Hủ cẩn
thận, lại thấy hắn chẳng hề dừng lại, nột chân vừa điểm đã nhẹ nhàng lướt
thẳng về phía tâm trận.

Đó là lần đầu tiên Mạnh Phù Dao thấy một người khinh công cao như

Nguyễn Chiêu Hủ, tay ôm một người mà chân chẳng hề chạm đất, nhẹ
nhàng như chẳng có gì, nhanh đến mức nàng không thể nào ngăn cản, chỉ
tích tắc đã đến mắt trận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.