PHÙ DAO HOÀNG HẬU - Trang 965

người đều không có chứng cứ, tại sao người bị uất ức lại là ngươi chứ?"

"Sao ngươi biết ta không có chứng cứ?" Phật Liên nâng mắt, thoáng cái

ánh mắt sáng như tia chớp.

"Ngươi có?" Phù Dao ngây ra, mắt chớp chớp, hỏi lại một lần nữa,

"Ngươi có sao?"

"Ta có thì thế nào? Ta không có thì thế nào?" Phật Liên cũng không đáp

ngay mà lẳng lặng nhìn nàng, "Mạnh tướng quân không cảm thấy nên vì
vậy mà xin lỗi ta sao?"

"Nếu ngươi có, ta mặc ngươi xử trí." Phù Dao phất tay, rộng rãi nói,

"Nếu ngươi không có... Ta cảm thấy cũng không cần xử trí ngươi làm gì,
ngươi tự xử thì hơn."

Phật Liên hình như đã chờ đợi câu nói này của nàng lâu lắm rồi, chỉ có

Mạnh Phù Dao nhìn thấy trong ánh mắt của nàng ta như có một ngọn lửa
lóe lên, lập tức mỉm cười nói, "Thật bất hạnh cho ngươi, ta có."

"Ngươi có???"

"Ta đương nhiên có." Phật Liên rũ mi mắt, bày ra gương mặt của một cô

gái nhỏ vừa xinh đẹp vừa thẹn thùng, cúi đầu dịu dàng nói, "Bổn cung vốn
rất thẹn thùng khi nhắc đến chuyện này, song hôm nay bị bức đến mức độ
như vậy, không nói ra thì chư vị thúc thúc bá bá sẽ hiểu lầm..." Nàng ta làm
như lấy hết tất cả dũng khí để ngẩng đầu lên, nhìn chúng nhân một lượt,
sóng mắt dập dềnh, e lệ nói, "Chư vị chắc hẳn cũng biết, ban đầu Vô Cực
và Toàn Cơ kết thân, chính tay Thái tử đã dâng tặng Toàn Cơ đồ do ngài ấy
viết để làm sính lễ."

Tất cả mọi người đều gật đầu, người người Năm châu Đại lục đều biết

chuyện này, ai nấy cũng đều có mong muốn sở hữu nó, bởi bên trong ẩn
giấu tuyệt kỹ binh pháp, là trân phẩm trên đời này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.