PHỤ NỮ THÔNG MINH KHÔNG Ở GÓC VĂN PHÒNG - Trang 43

nghe lời từ chối và bạn cũng sẽ không bao giờ có được những gì
mình muốn.

Ví dụ dễ thấy nhất cho sai lầm này là khi phụ nữ cảm thấy

căng thẳng trước lúc đề nghị tăng lương. Họ thường được tạo cho
cảm giác tội lỗi vì làm việc gì đó sai trái hoặc không có quyền đưa ra
đòi hỏi thuộc quyền lợi của mình. Sau nhiều năm làm việc trong
ngành nhân sự, tôi nhận thấy nam giới rất quan tâm đến nhu
cầu cá nhân nhưng họ luôn cố gắng tối thiểu hóa nhu cầu mà
nữ giới xứng đáng được hưởng. Ở Mỹ, nếu nam giới kiếm được 100
đô la thì phụ nữ chỉ được trả 28 đô la. Con số này thậm chí còn
thấp hơn nữa đối với phụ nữ ở các nước Châu Mỹ La-tinh. Phụ nữ
người Mỹ gốc Phi chỉ kiếm được 26 xu so với 1 đô la mà nam giới
cùng địa vị được trả; trong khi đó, phụ nữ Latin được trả 52 xu so với
1 đô la mà nam giới được hưởng. Mặc dù sự chênh lệch này xuất
phát từ chủ nghĩa phân biệt đối xử nhưng một nguyên nhân quan
trọng khác là nhóm người bị tước quyền bầu cử (nữ giới) hiếm khi
đòi hỏi những gì họ muốn.

Một khách hàng gọi điện cho tôi và tâm sự, nhân sự kiện phòng

chị đổi tên mới, tất cả nhân viên đều được thưởng một khoản tiền
nhỏ nhưng chị không hề nhận được phần thưởng đó. Tôi đã tìm
hiểu nguyên nhân khiến chị nghĩ như vậy. Giống như rất nhiều
người khác, khi đối mặt với một tình huống mà bản thân mình
không hiểu hết ngọn ngành, trong tâm trí chị tự hình thành một câu
chuyện cho rằng chị không được tôn trọng như các đồng nghiệp
khác hoặc chị bị đối xử như thể chị là người vô hình. Chị rất phiền
muộn và trằn trọc suy nghĩ nhiều đêm liền về chuyện đó. Chị
phải làm gì đó để thoát khỏi tình trạng này nhưng chị lưỡng lự không
dám “đảo ngược tình thế”.

Sau khi thảo luận, tôi và chị cùng viết ra những điều chị nên nói

với Giám đốc nhân sự về khoản tiền thưởng đã bị “lãng quên”. Chị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.