PHỤ NỮ VẠN NGƯỜI MÊ - Trang 130

Thời gian không khiến ta lãng quên đi một người, nó chỉ khiến ta trở nên

giỏi giang khi giấu người ấy vào trong tim thật sâu không ai thấy.

Nhiều năm trước còn ngây thơ, cô có thể chạy đến trước mặt anh và nói:

"Em nhớ anh." Vài năm sau trưởng thành, nỗi nhớ lại được giấu ở trong
lòng, không thể bật ra khỏi miệng. Nỗi nhớ âm ỉ dần dần trở thành nỗi buồn
không tên, đau đến thấu tận tâm can.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Cô hít một hơi thật sâu rồi lấy

điện thoại trong túi xách, bấm nghe.

"Vợ à, anh đây!" Giọng nói ấm áp từ đầu dây bên kia vang lên.

Cô giật mình, cô thực sự đã quên mất mình đã là một người phụ nữ có

gia đình. Bên cạnh cô có một người đàn ông tuyệt vời. Anh bao dung cô,
yêu thương cô bằng tất cả những gì có thể. Anh bao dung tất cả những tổn
thương quá khứ của cô. Cô biết mình không nên vì quá khứ mà đau lòng.

"Em đây!" Cô nén nước mắt, nhẹ giọng nói.

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó người đàn ông ôn nhu nói: "Có

anh đây, không cần tỏ ra mạnh mẽ như vậy."

Cô mím môi, không kìm được, bật khóc.

"Chồng à, em rất khó chịu."

Anh thở dài, dịu dàng an ủi: "Ở nhà ngoan, anh sẽ về ngay, được không?"

Cô gật đầu, đáp: "Dạ!"

Anh là người đàn ông luôn xuất hiện khi cô cần, là người luôn ở bên mỗi

khi cô mệt mỏi. Anh dịu dàng, ân cần mỗi khi cô cô đơn nhất. Anh dùng
tình yêu của mình bao bọc lấy cô. Cô không nên nhớ lại quá khứ, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.