PHỤ NỮ VẠN NGƯỜI MÊ - Trang 137

PHỤ NỮ VẠN NGƯỜI MÊ

PHỤ NỮ VẠN NGƯỜI MÊ

Huyền Trang Bất Hối

Huyền Trang Bất Hối

www.dtv-ebook.com

www.dtv-ebook.com

Xin Lỗi, Em Yêu Anh.

Xin Lỗi, Em Yêu Anh.

Cô vội vàng với lấy áo khoác, đầu tóc rối tung vì mới tỉnh dậy. Lao ra

khỏi nhà với tốc độ kinh khủng, leo lên con moto thân yêu, trong màn đêm,
cô như một con báo chạy trên đường.

Cô mặc chiếc quần đùi ngắn cũn, bên trên là chiếc áo hai dây, khoác

thêm chiếc áo len màu đen bên ngoài. Gió lạnh đầu mùa khiến cơ thể cô
run lên từng nhịp. Không đội mũ bảo hiểm, mái tóc lả lướt theo gió, đêm
đen cũng không thể che lấp thứ ánh sáng tỏa ra từ người cô.

Xe đỗ tại một quán rượu nhỏ, vứt chìa khóa xe cho bảo vệ cô vội vàng đi

vào trong. Ngay lập tức cô thấy tại một góc khuất trong quán, người đàn
ông mặc sơ mi trắng đang gối đầu lên bàn, những chai rượu đã cạn xếp
thành hàng. Cô thở dài, bước tới gọi nhân viên thanh toán.

Cô cùng nhân viên đỡ người đàn ông ra khỏi quán. Xe taxi đã chờ sẵn.

Đột nhiên anh lên tiếng. "Không, anh không thích đi taxi. Đi đi, lên xe em
đi, anh thích ngồi xe!" Anh lè nhè nói không ra hơi.

Cô vừa tức vừa giận, vỗ bốp vào đầu anh một cái. "Xe xe cái đầu anh, đi

không vững còn lắm mồm, lộ cổ cắm đầu xuống đất chết thì bảo tại số."

Thực ra cô với anh bằng tuổi nhau, là bạn từ thời đại học, đến khi ra

trường vẫn rất thân. Mặc dù bằng tuổi nhưng anh luôn gọi cô là "em" vì anh
nói cô thấp hơn anh nên phải gọi là "anh". Ban đầu không quen nhưng dần
dần cô cũng mặc kệ, bản thân quen miệng từ lúc nào cũng bắt đầu chấp
nhận cách xưng hô này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.