PHỤ NỮ VẠN NGƯỜI MÊ - Trang 48

Nhìn cô, anh giật mình kinh ngạc, nhưng nhanh chóng mỉm cười che đậy.

"Em về rồi!" Anh nói như rất đỗi vui mừng, dang tay để cô chạy vào

lòng mình.

Cô bật khóc, chạy ào đến ôm chặt lấy anh, hít hà hương thơm quen thuộc

trên cơ thể người đàn ông cô nhớ nhung đến điên dại. Ôm lấy anh như thể
cả bầu trời, chỉ sợ buông tay là sẽ bay biến mất.

Khóc nấc lên một hồi, cô nghẹn ngào lên tiếng: "Sao anh biết em về?"

Cô chưa từng nói với ai điều này, chỉ có một vài người bạn ở thành phố kia
biết.

Anh dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc cô.

"Những gì về em, anh đều biết!", anh nói mập mờ nhưng cô lạ cảm thấy

ấm áp.

Hai người nói chuyện một hồi, anh kéo va li của cô vào phòng, tự mở va

li lấy ra một bộ quần áo ngủ, đặt vào tay cô.

"Em đi tắm đi rồi ăn cơm."

Cô đón nhận đồ anh đưa rồi quay người đi vào trong. Nhìn bóng lưng cô

khuất sau cánh cửa, khuôn mặt hạnh phúc như một con người khác hoàn
toàn biến mất.

Anh với nhanh lấy điện thoại trên bàn, gõ vội một dòng tin nhắn rồi

nhanh chóng xóa đi.

Hai người trải qua một bữa ăn ấm áp, tựa như giữa họ chưa từng có một

khoảng cách. Thời gian có lẽ không đáng sợ như mọi người thường nói,
khoảng cách đôi khi sẽ khiến con người biết trân trọng hiện tại hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.