PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 107

Hắn cúi xuống, môi điểm nhẹ lên trán nàng, thấp giọng nói: “Nàng

ngủ một giấc đi, ta sẽ giúp nàng giết hắn.”

Nói xong, hắn đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.

Hắn bước đi một cách dứt khoát, đầu cũng chẳng ngoảnh lại.

Phượng Âm nhìn theo bóng lưng hắn, từ từ nhớ lại bàn thức ăn phong

phú hôm nay hắn làm vẫn còn nguyên đến giờ. Nàng láng máng nhớ rằng
hắn đã nói, hôm nay là sinh nhật hắn.

Hắn không biết mình sinh ra khi nào, chỉ biết tính từ ngày hắn hiểu sự.

Có thể là không có nên mới quý trọng, bởi hắn không biết sinh nhật thật sự
của mình nên đối với sinh nhật giả này càng để tâm hơn.

Đáng tiếc nàng đã quên.

Đáng tiếc nàng đã về.

Đáng tiếc, sinh nhật đã qua.

Dạ Tịch đi rồi, Phượng Âm dần thiếp đi. Độc Ác long trên người nàng

chỉ tạm thời được áp chế nhưng vẫn thong thả lan đến tâm mạch của nàng.
Long độc là kịch độc, một khi chạm đến tâm mạch, nàng ắt hẳn sẽ chết.
Còn giải dược của Long độc chính là gân của Ác Long. Nàng biết, hắn nhất
định là đi tìm tên Ác Long đó, bằng thực lực của Dạ Tịch, đấu với mấy con
Ác Long cũng chẳng làm nàng lo lắng, nàng chỉ lo rằng, bao năm tháng qua
ở Hồng Hoang đã có bao nhiêu Ác Long. Nếu số lượng quá nhiều thì dù
sức chiến đấu của Dạ Tịch có cường hãn thế nào, chỉ sợ cũng sẽ bị chúng
cuốn vào vòng tử chiến luân phiên.

Nàng vừa nghĩ vừa dần chìm vào giấc ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.