PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 108

Trong mộng, sương mù mịt mờ, nàng dò dẫm từng bước trong màn

sương, hoang mang vô định, không biết điểm cuối.

Tầng tầng sương mù được vén lên, hóa thành đám cỏ lau trắng xóa

khe khẽ đong đưa trong gió, ngút ngàn vô tận. Nàng nghe thấy tiếng nước
chảy róc rách, vén đám cỏ lau cao bằng đầu người nàng đi về phía trước,
xuôi theo tiếng nước chảy.

Nàng đi càng lúc càng nhanh, loang loáng nghe thấy phía sau có ai

đang kêu tên nàng, nhưng trực giác mách bảo nàng đừng quay đầu nên
nàng cứ cắm cúi chạy như điên.

Khi cuối cùng cũng chạy ra khỏi đám cỏ lau, nàng thấy phía trước là

một con sông dài đang lững lờ trôi. Bên bờ sông, một chiếc thuyền nhỏ
đang neo đậu, người chèo thuyền mình bận trường sam thêu những bông
hoa hạnh li ti, đầu đội nón trúc, tay cầm mái chèo, bên hông giắt một cây
sáo ngọc đính tua màu đỏ. Hắn đứng nơi đó, nở nụ cười quen thuộc thân
thiện, sau đó hắn ngoắc nàng, giọng nói đã từng gọi nàng trong giấc mộng
hàng đêm cả ngàn vạn năm qua lại quay về: “Lại đây, ta mang nàng đi.”

Nàng mơ màng nhìn hắn, chân bất giác bước từng bước.

Phía sau chợt có tiếng ai đó lo lắng gọi nàng.

“A Âm… A Âm!”

Nàng nghe thấy giọng nói đó nhưng vẫn lững thững đi đến cạnh

thuyền. Người trên thuyền cúi đầu nhìn nàng rồi vươn tay ra, nàng ngửa
đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc, khẽ giọng thì thào: “Chúng ta đi đâu?”

“Đi Hoàng Tuyền.” Tay hắn vẫn giữ trước mặt nàng, lời nói lại thản

nhiên. Nàng không kiềm được nụ cười nhưng trong mắt lại ngập nước:
“Thanh Hòa, người không phải vẫn luôn ở chỗ này chờ ta đó chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.