PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 111

Dạ Tịch còn chưa nói xong đã ôm lấy Phượng Âm, nháy mắt nhảy lên

cao, lui về sau mấy chục trượng.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong phút chốc, đến khi đã đứng xa thì Phượng

Âm mới nhìn rõ, căn nhà nhỏ của họ đã hóa thành biển lửa.

Đám Ác Long đông đảo không đếm nổi đang đứng trước mặt họ, trùng

trùng điệp điệp như sóng triều biển lớn.

Phượng Âm nín thở, dù trong cuộc chiến diệt rồng năm đó nàng cũng

chưa bao giờ nhìn thấy nhiều Ác Long đến vậy!

Nhưng Dạ Tịch đã đứng chắn trước nàng, một tay cầm kiếm, một tay

vung lên hạ phù chú bố trí tầng tầng kết giới, dáng vẻ lạnh lùng tưởng
chừng không còn chuyện nào trong thiên địa có thể tác động đến hắn.

Lúc đó vừa đúng bình minh, mặt trời đang ló dạng, trên mặt đất khô

nứt nơi Hồng Hoang vẫn còn se lạnh, gió thổi cuốn tung từng lốc cát nhỏ.
Y phục nhuốm máu của hắn phất phơ trong gió, dù chỉ mới mười bảy
nhưng lại mang khí thế mà chúng tiên trong tam giới dù có tu luyện vạn
năm cũng không có được.

Hắn xoay đầu lại, cười rạng rỡ hỏi nàng: “Đường ra ngoài có phải

thuộc địa bàn Long tộc không?”

“Chàng…” Phượng Âm sững sờ, Dạ Tịch lại chỉ cười gật đầu: “Thì ra

là thế, chúng ta đi thôi.”

Dứt lời, cổ tay vung lên hướng ra phía ngoài, Phượng Âm theo sát

nhìn hắn vung kiếm giết địch.

Sát khí mạnh mẽ bao bọc quanh hắn, dấy lên hào khí không chết

không dừng, bảo hộ nàng ở sau, từng nhát kiếm bổ về phía Ác Long.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.