PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 114

“Đi.” Hắn nói kiên định, trong mắt hoàn toàn không có ý sợ hãi, bàn

tay nắm lấy tay nàng vừa to vừa ấm khiến nàng phút chốc trở nên an tâm lạ
thường.

Hai người tay nắm tay bước lên dãy bậc thang, dần hướng lên trên.

Lão giả đứng chính giữa mở miệng: “Giết thái tử của chúng ta, diệt tộc
nhân của chúng ta, xông vào Long cung của chúng ta, đoạt Long Lân của
chúng ta, nhân chủ, hôm nay lấy tính mệnh của ngươi, có gì oán hận
không?”

“Làm nhục người ta yêu, đả thương ta, hôm nay phu thê ta đành lấy

mạng các ngươi.” Hắn nâng trường kiếm lên, cách lão giả chỉ chừng hai
trượng, chỉ thẳng vào kẻ địch, đầu hơi ngẩng, khóe miệng nhếch lên, ngạo
mạn hỏi gằn từng chữ: “Có gì oán hận không?”

“To gan!” Lão giả biến sắc, xông tới, Dạ Tịch đẩy Phượng Âm ra, quát

một tiếng: “Chạy!”, rồi nhấc kiếm giao đấu cùng chín người.

“Ngăn nha đầu kia lại!”

Lão giả quát to, thoắt cái đã đuổi theo, đám Ác Long vẫn án binh bất

động bỗng đâu xông về phía Phượng Âm. Dạ Tịch thầm nghĩ không ổn rồi,
kiếm bổ tới lại chỉ như gió xẹt qua bên cạnh Phượng Âm.

Nhưng hắn vẫn chậm một bước, một tên Ác Long mạnh nhất đã nhào

tới, một bên đùi Phượng Âm đã bị cắn.

Khi Dạ Tịch đuổi tới, máu me đã bắn tung tóe, in vào mắt Dạ Tịch.

Gần như không chút do dự, Dạ Tịch quát lên, nhào vào con Ác Long vẫn
đang ngậm một chân của Phượng Âm, kiếm quang vẽ nên những quầng
sáng, còn chưa chạm được tới con Ác Long nhưng kiếm quang đã khiến nó
phút chốc tan thành mây khói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.