PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 115

Tiêu diệt được con Ác Long, kiếm khí vẫn không dừng, phá tan tành

đội hình đàn Ác Long, rồi chém thẳng về phía chân trời. Cũng trong chính
khoảnh khắc đó, một quầng sáng cực mạnh áp đến sau lưng Dạ Tịch, Dạ
Tịch bị pháp thuật đánh trúng, bắn về trước, sau đó búng ra một ngụm máu.
Cùng lúc đó, đằng chân trời vang lên một tiếng nổ thật lớn.

Toàn bộ Long tộc khựng lại giữa chừng, ngớ người nhìn về phía chân

trời, trong lúc đó, thiên địa ầm ầm rung chuyển, màn trời vốn xanh lam
quang đãng lại từ từ hạ thấp, xa xa, một cơn sóng dữ chồm tới từ đường
biên giáp giữa đất và trời, cuốn tung sinh linh vạn vật, rít gào trờ đến.

“Không xong rồi!” Một con Cự Long hô lớn: “Cột chống trời sụp rồi!”

****

Cột chống trời sụp, tất cả những sinh vật còn sống đều phải chạy nạn.

Phượng Âm ngây ra nhìn mọi chuyện phát sinh, ngay cả nỗi đau đớn

thấu xương trên đùi cũng quên béng mất, lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên
trước mặt nằm vật trên đất, toàn thân cao thấp chỗ nào cũng chảy máu.

Nàng cứ ngốc nghếch nhìn hắn, đầu óc trống rỗng. Rồi nàng bắt đầu

cử động, gắng gượng đi tới.

Bên cạnh là tiếng thét chói tai và bước chân chạy trốn của Cự Long,

không ai để ý đến hai người họ. Phượng Âm chuyển động từng chút một,
sau rốt cũng đến được bên hắn, chọc chọc vào mặt hắn, cuống quýt gọi:
“Dạ Tịch?”

Thiếu niên đang rơi vào giấc ngủ say có lẽ đã nghe thấy tiếng gọi của

nàng, từ từ mở mắt ra, làn da tái nhợt nhưng vẫn gắng nở một nụ cười.

“Đừng sợ.” Hắn giật giật khóe miệng: “Ta ở đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.