PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 117

“Nhưng ta không cam lòng… A Âm!” Hắn nói, thanh âm khàn khàn:

“Ai cũng không được khi dễ nàng, ai cũng không được khiến nàng khó
chịu. Ngay cả ta cũng không được.”

“A Âm,” hắn cõng nàng bước trên từng bậc thang. Cơn hồng thủy

chồm vào đại điện, dần ngập khắp phòng, hắn vẫn cõng nàng điên cuồng
phi lên trên, không để hồng thủy đuổi kịp.

Hắn chạy càng lúc càng nhanh, bên tai chỉ còn tiếng gào rít của gió.

Phượng Âm ngẩng đầu lên, thấy trên nền trời xanh lam toác ra một cái
động màu sắc sặc sỡ.

“Phải nhớ ta!”

Cuối cùng khi đã chạy tới bậc thang cuối hắn cởi bỏ mảnh vải trên

người, xoay người ghì siết nàng trong lòng.

Nước dần bao bọc quanh họ, nước mắt hắn thấm ướt đầu vai nàng,

như những người yêu nhau sắp vĩnh viễn lìa xa nhau: “Dù nàng không
thương ta, nhưng… phải nhớ ta!”

“Ta…” Phượng Âm mở miệng muốn nói nhưng chẳng thốt được nên

lời. Dạ Tịch hít một hơi, ôm chặt nàng, cắn răng thét lên: “Đi mau!”

Lập tức hai tay dùng lực hất nàng vào cái động đầy màu sắc kia, theo

sau nàng là thanh trường kiếm đã bầu bạn bên hắn nhiều năm, chưa từng
rời xa.

Phượng Âm cầm lấy thanh kiếm giữa không trung, quay đầu lại, thấy

hắn hai tay giang ra, bị cơn hồng thủy nuốt trọn vào lòng.

Xung quanh mọi âm thanh đều tắt ngóm. Chỉ còn lại hình ảnh cuối

cùng của hắn khi bị cơn sóng bao phủ, tay hắn giang rộng, trên mặt vẫn đeo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.