PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 116

Nói xong, vì để nàng an tâm, hắn ngọ nguậy rồi cắn răng, gượng mình

chậm rãi đứng lên.

Hắn đến bên cạnh nàng, khom người đặt nàng lên lưng, càng khiến

cho y phục trên người rách toác ra nhưng vẫn giữ nàng trên mình hắn. Làm
xong đầu hắn đã ướt sũng mồ hôi. Nàng không dám lên tiếng, chỉ có thể
nhấc tay ôm hắn thật chặt.

“Vòi nước của Hồng Hoang ở bên trong Long cung, tối qua khi ta tới

đã thấy được lối ra theo lời nàng nói.” Hắn giải thích với nàng, còn nói
thêm: “A Âm, đừng sợ. Ra ngoài được thì tốt rồi, ra ngoài được, nàng để
‘ta’ đi kiếm dược liệu cho nàng, nếu ‘hắn’ không chịu, nàng cứ giết ‘hắn’.”
(Ý anh là ra ngoài rồi anh sẽ quên hết, nên anh lúc đó sẽ k còn là anh bây
giờ nữa.)

Phượng Âm: “Chàng đừng nói bậy!”

Không biết là vết thương đau hay lòng đau mà nàng vừa mở miệng,

nước mắt đã lã chã tuôn xuống. Thiếu niên cõng nàng đi vào bên trong,
bước chân khấp kha khấp khểnh lại như dùng dằng không dứt.

Những sinh vật xung quanh đang chạy đi tị nạn, mặt đất chấn động

báo hiệu đại kiếp đang gần kề. Đại điện vắng vẻ chỉ còn hai người họ, ngay
cả tiếng bước chân cũng vang rõ mồn một.

Hắn cứ nói chuyện, mỗi câu nói, tiếng vang lại giúp hắn lặp lại một

lần.

“Ra ngoài rồi, nếu ta quên nàng, nếu ta không còn thương nàng nữa,

nàng cứ giết ta đi.”

“Không cần phải vậy… Thật ra, lúc ấy cũng không phải là ta nữa,

chúng ta không nên cưỡng cầu…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.