PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 148

Ngồi trên bàn, nhìn những món quen thuộc trước mặt mà Phượng Âm

sửng sốt nửa ngày.

Trong Hồng Hoang ảo cảnh, thanh âm Dạ Tịch gọi nàng dùng cơm

luôn luôn dịu dàng pha lẫn yêu chiều, thẳng thắn và trong sáng: “A Âm, ăn
cơm thôi!”

Còn người trước mặt này, rõ ràng ăn vận giống nhau, diện mạo giống

nhau, hương vị thức ăn giống nhau, thanh âm cũng giống nhau như đúc
nhưng cùng một câu nói mà lại khác biệt đến vậy. Khác đến mức chỉ trong
chớp mắt đã hủy diệt toàn bộ ảo tưởng của nàng, khiến nàng không còn có
thể tự lừa mình dối người được nữa.

Nàng che khuôn mặt xanh xao, một hồi lâu mới cười rộ lên: “Ừ, được

rồi. Ngươi về trước đi, ta phải dùng cơm. Hai ngày nữa ta sẽ cho người
đem Vãng Sinh Hoa đưa qua, ngươi đừng lo lắng.”

Nói xong, nàng cầm đôi đũa, sắc mặt thản nhiên gắp một miếng thịt.

Dạ Tịch gật đầu, xoay người đi, ra khỏi cửa hơn mười thước, hắn lại dừng
bước, quay đầu nhìn Phượng Âm đang ăn cơm trong nhà.

Cái bàn rõ chẳng lớn, bữa cơm rõ chẳng đặc biệt phong phú nhưng

nàng ngồi đó, quanh thân bất giác toát lên vẻ cô đơn tịch liêu như một phú
hào vừa mất đi tất thảy, chỉ còn một mình dùng đại tiệc.

Cảm giác ấy khiến Dạ Tịch rất khó chịu, rất khổ sở, hắn cũng không

biết là vì đâu. Hắn chỉ có một cảm giác khổ sở thuần túy, vì thế, để làm cho
mình dễ chịu một chút, hắn không do dự vòng trở lại, ngồi xuống bàn ăn.

“Ngươi trở lại làm gì?” Phượng Âm đang cầm đũa một mình thương

cảm thì thoáng ngạc nhiên. Dạ Tịch hừ lạnh, tự giác cầm chén đũa bên
cạnh, động tác nhanh chóng chuẩn xác gắp một miếng thịt, khinh thường
nói: “Ta ăn cơm ta làm, có vấn đề à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.