PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 146

Dạ Tịch hấp tấp đuổi theo Mộc Tử Du tới Thiếu Hoàng Cung, được

người ta lôi lôi kéo kéo thay một bộ tử y bạch sam một cách khó hiểu, sau
đó lại trái rẽ phải quẹo ra sau núi chờ đối phương mở kết giới, Dạ Tịch đi
theo vào, vào đến nơi thì đứng sững.

Đây rõ ràng là một thế giới do pháp lực huyễn hóa mà thành, dù chỉ có

một hai canh giờ cũng vô cùng tiêu hao tiên lực. Nhưng lại có người thật sự
làm thế đấy! Người đó bây giờ đang mặc một bộ xiêm váy hà vân, tóc dùng
một dải lụa hồng khéo léo buộc lại phía sau, đứng chờ trước cửa.

Ngẩng đầu là trời Hồng Hoang mênh mông vạn dặm không một gợn

mây, cúi đầu là mặt đất khô cằn nứt nẻ, phía trước là căn nhà nhỏ hắn đã
từng ở nhiều năm. Căn nhà vẫn như cũ, sừng sững hiền hòa, trên tấm biển
hiệu là dòng chữ mạnh mẽ hữu lực, cân đối – Thanh Hòa. Khác biệt duy
nhất là, nơi đó có một cô nương đang đứng, lặng lẽ nhìn về hắn, ánh mắt lại
như đã vượt qua năm năm tháng tháng, đầy thê lương.

Gió thổi qua cuốn theo lớp bụi đất chà sát lên da người, làm rối tung

mái tóc nàng, nàng vẫy tay chào hắn, nụ cười nhu mì bất ngờ như chào hỏi
người thân thuộc nhất đời: “Dạ Tịch, lại đây!”

Thanh âm nhẹ nhàng róc rách luồn lách trong đầu hắn, hắn không biết

tại sao nhưng lại cảm thấy trái tim rung lên, như đã từng quen biết.

Hắn bất giác nhấc chân theo nàng đi vào, sau đó nghe nàng chỉ huy:

“Ta muốn ăn thịt hổ kho tàu, cánh chim chiên giòn, thêm chút đồ chay,
ngươi định…”

Phượng Âm nói liên miên hàng loạt mệnh lệnh rồi di chuyển tới một

cái bàn, đặt mông an vị. Động tác thuần thục như đã diễn luyện rất nhiều
lần. Dạ Tịch khép hờ mắt, xoay người sang chỗ khác, không nói không
rằng bắt tay làm cơm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.