PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 144

ra một câu: “Ta hiện muốn thành thân, đã không còn làm ăn nữa…”

Phượng Âm: “…”

—— Dạ Tịch, ngươi trước kia đã từng làm ăn?

“Trước kia ta có từng treo bảng, nhưng cũng chỉ đề phòng bị quấy rầy

thôi. Ta cũng biết mình biết ta chớ!”

Nghe đến đó, Phượng Âm ngẫm nghĩ. Bảng giá hành nghề trước đây

cũng chính là tấm bảng làm nên danh phận tinh hoa kỳ tài của Dạ Tịch trên
Thiên đình.

Phượng Âm: “Nói trọng điểm!”

Dạ Tịch nghẹn lời, bèn nói: “Đế quân, thật ra ngươi có ý với ta hả?”

Phượng Âm bỗng chốc lật bàn, bàn đá bằng ngọc thạch nặng tựa ngàn

cân trước mặt bị nàng đập tan về phía tên kia.

Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa…

“Ta cho ngươi biết,” Phượng Âm chỉ vào kẻ đang ngố người nhìn cái

bàn, tức tối rống lên: “Nếu không phải nể cái bản mặt ngươi, lão tử hôm
nay đã thiến ngươi rồi! Vãng Sinh Hoa muốn hay không, chỉ một câu thôi!”

Tình thế đảo ngược trong giây lát khiến Dạ Tịch choáng váng. Hắn

vốn đang thầm cân nhắc cướp đoạt của vị Đế quân đã bị mình ức hiếp vài
vạn năm qua, kết quả là Đế quân giận dữ, hắn giờ mới biết hóa ra đó là một
cô nàng chanh chua.

Trên đời này đáng sợ nhất là kẻ võ phu, tiếp theo chính là nữ nhân

chanh chua. Vì thế Dạ Tịch lập tức bỏ qua ý niệm cướp của của nàng trong
đầu, đang định đáp lại thì Phượng Âm chìm trong lửa giận đã vọt vào nội
điện: “Không đồng ý đúng không?! Ta sẽ lập tức đốt rụi nó, sau đó sẽ đi đốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.