PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 152

lớp khác, xuyên thủng kết giới vàng kim, điên cuồng cắn xé da thịt Phượng
Âm.

Phượng Âm cứ liên tục vung kiếm để mở đường vượt lên trước. Mắt

thấy sắp tới được mặt sông thì bỗng đâu một cánh tay bắt được chân
Phượng Âm. Phượng Âm theo bản năng vung kiếm chém xuống, gần đến
cánh tay thì dừng phắt lại.

Đó là khuôn mặt Dạ Tịch.

Hình ảnh cuối cùng của thiếu niên Dạ Tịch ở Hồng Hoang là nụ cười,

hắn lẳng lặng nhìn nàng, sau lưng là cơn đại hồng thủy ầm ầm vùi lấp Hồng
Hoang. Sau đó hắn từ từ nở một nụ cười thật tươi sáng, nhưng đáy mắt, lại
lóng lánh nước.

“A Âm, cứu ta!”

Như đã chứng kiến biết bao lần trong giấc mộng cả ngày lẫn đêm,

nàng cứ vậy nhìn hắn bị cơn hồng thủy nuốt chửng mà bất lực. Cảm giác
bất lực ấy lần nữa lại lần nữa quay về, bản thân như trở lại cái đêm hắn ra
đi, đứng trên thông đạo nhỏ hẹp, dùng kiếm ra sức đâm chém vào cánh cửa
không thể quay lại ấy, dù có hao hết tâm lực nhưng cũng không nhúc nhích
đến một phân.

Nàng hơi sửng sốt. Bật ra cái tên: “Dạ Tịch…”

Trong tích tắc, vô số cánh tay lại trồi lên túm nàng kéo xuống.

Nàng gần như quên cả giãy dụa, chỉ ngơ ngác nhìn thiếu niên từ bên

dưới dập dờn nổi lên, tất cả mọi âm thanh đều tan biến, người cũng không
còn. Dù hồng thủy đang dâng lên nhưng chẳng có tiếng động nào.

Tóc tai và y phục thiếu niên bập bềnh trong nước, mỗi động tác đều

chậm chạp. Hắn từ từ giang cánh tay, ôm chặt lấy nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.