PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 196

“Nàng sau này sẽ là phu nhân của ta,” Dạ Tịch uể oải dựa vào ghế, tùy

tiện nói: “Còn chưa đủ rõ?”

Bách Lý Quân Hoa biến sắc, đang băn khoăn suy nghĩ thì Dạ Tịch tiếp

tục nói: “Ngươi lần này cũng nói đúng được một lần. Thời gian trước cảm
xúc của ta vẫn còn mông lung nên khi nghĩ về chuyện sẽ đến, ta thấy quá
nguy hiểm, bởi thế mới trốn xa nàng một chút. Vậy mà, hôm ấy ôm nàng
vào lòng, nghe nàng gọi tên ta, nói thích ta, ta đã hiểu ra.

“Chậc, cảm giác đó cứ như được giác ngộ ấy, chớp mắt đã thức tỉnh.

Ta nghĩ, ta thật lòng thích nàng, nên mỗi lần gặp chuyện của nàng thì không
giữ được lý trí.

“Hì,” nói cả nửa ngày, thấy Bách Lý không có phản ứng, Dạ Tịch gọi:

“Đang nghĩ gì vậy?”

“Nếu đã quyết định thì sao không nói rõ ràng với Bích Hoa?” Bách Lý

cau mày, nói ra nghi vấn trong lòng. Dạ Tịch nở nụ cười bình thản:
“Chuyện của ta còn chưa xong.”

Bách Lý Quân Hoa không nói tiếp, một lúc hắn mới cười: “Huynh đệ

với nhau, chuyện của ngươi, ta không nhúng tay vào.”

Dứt lời hắn nhúng tay vào chén trà, thấm nước rồi vẽ một hình lên mặt

bàn.

Hình vẽ nhanh chóng lan rộng dần tạo thành tấm bản đồ.

Trên bản đồ, một vành đai dài sắc đỏ uốn lượn thành hình.

“Chuyện giữa ngươi với Thiên giới, ta mặc kệ. Nhưng U Minh phủ và

Bồng Lai đảo, nếu ngươi vọng động, dù có bao năm tình nghĩa cũng đừng
trách ta trở mặt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.