PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 274

phỏng chừng cũng nhìn ra, năm xưa còn có thượng tôn Liễu Hoa Hiên,
đáng tiếc đã chết sớm.”

“Vậy,” Thanh Hòa gật đầu, “thực lực của Tiên giới hiện giờ nhất định

không chống chọi nổi rồi.”

“Chúng làm sao mà chịu nổi?” Dạ Tịch cười lạnh, chống cằm nói,

“Chi bằng tối nay đi trộm Âm dương phiên đi?”

“Chủ ý không tồi.” Thanh Hòa cười rồi trở mình nhảy ra ngoài, Dạ

Tịch sử dụng phong độn thuật theo sau.

Hai người chỉ chốc lát đã đến được phủ đệ U Minh phủ của Diệp Tiếu,

hiện giờ Diệp Tiếu đang giữ chức U Minh ti chủ nhưng phần lớn thời gian
vẫn ở Bồng Lai đảo. Phủ đệ này thường để trống. Âm dương phiên là thánh
vật của U Minh, chỉ có thể đặt ở U Minh phủ để thờ phụng, nhưng thật ra ở
đâu hai người lại không nắm rõ.

Hai người dùng pháp thuật hạ xuống phủ đệ của Diệp Tiếu, những thị

hầu đang lui tới đều bị định thân tại chỗ, hai người nghênh ngang đi vào,
lục lục lọi lọi khắp chốn.

Tìm kiếm một hồi, Dạ Tịch đột nhiên thốt lên: “Chậc, thật là vận đen.”

Cảm nhận được kết giới đang bị đánh vào, Thanh Hòa cũng nhăn mặt,

rút sáo ngọc ra nói nhanh: “Ta đi xem thử.”

Hắn thong dong bước tới cửa tàng thư viện, đẩy cửa ra thì thấy Diệp

Tiếu đang đứng bên trong.

Trong tay nàng cầm một quyển ‘Linh hư ảo cảnh thư’, mình khoác áo

choàng trắng, ngồi trước một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một ngọn đèn, thoạt
trông thật ấm áp trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.