PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 277

Toàn thân Diệp Tiếu run rẩy, ánh sáng trong mắt cũng dần tối đi. Nàng

chậm rãi mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt suy yếu, nước dâng lên quanh tròng
mắt.

“Nói với… Quân Hoa…” Nàng thở dốc, giọng nói nhỏ dần, “ta…

không đợi được chàng trở về.”

Lời vừa xong liền im bặt.

Nàng như nhớ tới điều gì, từ từ gục đầu xuống, hai mắt nhắm lại.

Thanh Hòa ở bên im lặng chứng kiến, ánh mắt lại thâm trầm bất định.

Dạ Tịch rút kiếm ra, trong tay phát ra luồng sáng trắng áp xuống đỉnh đầu
Diệp Tiếu.

“Sao ngươi lại giúp nàng tục hồn?” Thanh Hòa nhíu mày. Dạ Tịch

thản nhiên nói: “Nếu ta thực sự giết nàng thì không biết Bách Lý sẽ làm ra
chuyện gì. Hắn cũng là vị thần từ thượng cổ còn sót lại, tư chất trời sinh đã
có một không hai, thời điểm ta còn là Ma thần cũng chỉ cân sức ngang tài
với hắn, người như thế không nên chọc vào.”

“Ngươi muốn…”

“Ta hạ độc.” Dạ Tịch đứng dậy, “để hắn bận việc cứu người của hắn

đi.”

*******

Khi Phượng Âm tỉnh lại đã qua đêm thất tịch.

Bên cạnh là Dạ Tịch còn đang ngủ, tối hôm qua hắn về rất muộn, dáng

vẻ vội vàng. Phượng Âm cũng không làm ầm ĩ với hắn, chỉ cùng hắn ngủ
cho đến khi hắn tỉnh lại.

Sau khi thức, hắn thấy Phượng Âm đang trợn to mắt nhìn hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.