PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 305

Đó là một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi, mình mặc y

phục trắng bạc, lười biếng nằm trên kim tọa rộng rãi, buồn chán xem sách.

“Vào Vô phương giới của ta, đã là người của Vô phương giới ta. Đến

đây là không thể quay đầu, trong lòng chỉ còn Vô phương giới ta.”

Thiếu niên uể oải kéo dài lời nói, cuối cùng, hắn quay đầu, môi cong

cong cười nói: “Tiểu tiên, hãy xưng tên ra.”

“Phượng Âm.” Phượng Âm quan sát xung quanh, nét mặt không vui

không buồn, chậm rãi nói, “Từ Thiên giới đến đây là cố ý muốn xin Thần
quân cho một loại thuốc để cứu bằng hữu.”

“Có thể cứu bằng hữu của ngươi nhưng ngươi không thể đi.” Thiếu

niên ngồi dậy, tay đặt lên tay vịn, nghiêng người, “Ngươi nên biết, Vô
phương giới của ta chưa bao giờ để người còn sống ra ngoài.”

“Đã đến đây là sẽ không đi.” Phượng Âm mỉm cười, “Nhưng xin Thần

quân ban cho tại hạ Thanh tử mai, tại hạ dùng hồn phách quay về Thiên
giới một chuyến.”

“Ngươi… quyết ý ở lại đây?” Vẻ mặt thiếu niên thoáng buồn cười,

“Nhìn rõ nơi này chưa? Ở đây chỉ có hai chúng ta, chúng ta sẽ rất lâu rất
dài ở cùng nhau. Ngươi sẽ không chết.” Thiếu niên mỉm cười, nói ra lời vô
cùng tàn nhẫn, “Ở nơi này, ta có thể cho ngươi quyền được chết nhưng
cũng có thể bắt ngươi bất tử. Lúc này nếu ngươi lấy thứ ta cho thì phải giao
tánh mạng cho ta, từ nay về sau, chỉ có ta cho ngươi chết, ngươi mới có thể
chết.”

Phượng Âm hơi hoảng hốt.

Nàng nhìn không gian nhỏ hẹp tối đen này, nhìn con người duy nhất

trong không gian này, nghĩ về quãng đời sau này…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.