PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 45

“Khụ khụ... Ngươi... đừng giết ta... Chuyện này... để ta giải thích...”

Phượng Âm khó nhọc mở miệng, đồng thời vẫn duy trì tư thế thả lỏng, ám
chỉ rằng mình không dám phản kháng. Thiếu niên bất ngờ thả tay ra, giễu
cợt: “Vậy mà cũng biết nói tiếng người.”

“Này Dạ Tịch, ngươi hãy nghe ta nói...” Điều chỉnh tư thế, Phượng

Âm cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn thiếu niên giải thích: “Ngươi
hiện giờ không phải thật sự ở tuổi này, ngươi đã ăn Linh Hư quả, bị đưa
vào không gian này. Ngươi hãy cố nghĩ cách để chúng ta tồn tại được, rồi
báo tin về Tiên giới, sau đó ra ngoài, có hiểu chưa?”

“Ờ... vậy,” thiếu niên sờ sờ cằm, làm ra vẻ tự hỏi: “Dạ Tịch là cái gì?”

Phượng Âm: “... Ngươi không phải tên là Dạ Tịch sao?”

“Ta?” Thiếu niên nhíu mày: “Ta không phải tên Dạ Tịch, họ nói ta tên

là Người.” Nói xong thiếu niên dường như nhớ tới cái gì, giãn mày ra nói:
“Nhưng cái tên Dạ Tịch này cũng không tồi, từ hôm nay trở đi ta sẽ gọi như
thế. Nói, ngươi còn chưa nói ngươi là loại thú gì đấy.”

“Nói...” Nghe thiếu niên hỏi, Phượng Âm không nhịn được, đen mặt

nghiêm túc hỏi: “Ngươi nghe hiểu lời ta nói không?”

“Không hiểu!” Thiếu niên thản nhiên trả lời, lại nói tiếp: “Nhưng liên

quan gì đến ta?”

“Có quan hệ rất lớn đó!” Phượng Âm thầm rơi lệ đầy mặt: “Ngươi thật

sự đã ăn phải một loại quả kỳ quái...”

“Cái gì gọi là quả?” Dạ Tịch trợn mắt, vẻ khờ khạo: “Nói mau, lời

ngươi nói kỳ quái quá, ngươi từ bên ngoài đến phải không?”

“Bên ngoài là sao?” Lần này Phượng Âm bực mình thật rồi, Dạ Tịch

chỉ bầu trời đỏ thẫm của Hồng Hoang: “Ở đây bọn ta từng có một người,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.