PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 47

“Cái gì sao lại có thể?” Dạ Tịch nhếch mày, khuôn mặt ngây ngô chưa

trưởng thành đã mang vài phần tao nhã: “Ta nói con chim nhà ngươi nhá, ta
cứu ngươi, ngươi không cám ơn ta, còn nói ta thế này thế nọ, bên ngoài đều
có những kẻ vong ân phụ nghĩa như ngươi sao?”

“...”

“Mấy người bên ngoài các ngươi, thật là vừa nói nhiều vừa không biết

tốt xấu, giả bằng người ở trong này, được ta cứu không những mang ơn mà
còn tranh nhau hiến thịt cho ta. Ngươi không biết uy danh của ta ở đây hả,
muốn ta ra tay cứu người là chuyện hiếm có khó gặp thế nào, bình thường
ta đều thẳng tay giết rồi ăn thịt, chưa bao giờ cứu mạng.”

“...”

“Nói xem ngươi là cái giống gì? Là người hả? Người ở chỗ chúng ta

cũng đâu giống loại như ngươi.”

“...”

“Ôi, dù sao, ngươi thế này thì cứ ở trong đây cũng chỉ được no bụng.

Trước kia Thanh Hòa nói với ta, bên ngoài ít khi có chiến tranh, không thể
tùy ý giết người, nếu giết người, sẽ bị trừng phạt nặng. Bởi thế người bên
ngoài rất yếu, đều cần dựa vào nhau, cùng sinh sống mới có thể tồn tại.
Nghe nói các ngươi còn có thể nuôi sủng vật, ngựa cưỡi, dùng rất nhiều rất
nhiều pháp thuật, vừa lười vừa dốt, ngay cả kiếm cũng không biết dùng...
Này,” nói nửa ngày không thấy ai đáp lại, Dạ Tịch cuối cùng cũng sực tỉnh,
quay đầu nhìn vẻ mặt xuất thần của Phượng Âm, bất mãn nói: “Này, ngươi
có nghe ta nói không đấy?”

“Ngươi mới vừa nói... Thanh Hòa?”

“Ừ, ngươi biết hả?” Phía trước xuất hiện một căn nhà nhỏ, ở nơi Hồng

Hoang nguyên thủy này lại tự dưng hơi lạ kỳ. Phượng Âm lướt mắt qua căn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.