PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 46

hắn nói với ta, nơi này của chúng ta thật ra là một cái lồng sắt, chúng ta bị
giam bên trong, bên ngoài có rất nhiều người. À, bên ngoài còn có nước, có
trời màu xanh, còn có người không ăn chim và mèo... phải thế không?”

“Ờ... phải...” Phượng Âm ngờ nghệch gật đầu, thiếu niên chợt nở nụ

cười, nét mặt hưng phấn: “Thật sao? Vậy ngươi có biết làm sao để ra ngoài
không?”

“Ta chỉ biết làm cách nào để vào...” Phượng Âm lại ngờ nghệch nhìn

nó. Vẻ mặt thiếu niên ảm đạm đi, nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Thôi, ta tự tìm
cũng được. Còn ngươi?”

“Ta làm sao?” Phượng Âm hoàn toàn không thể hiểu nổi lối suy nghĩ

của Dạ Tịch thiếu niên. Dạ Tịch cười cười, chỉ kiếm của mình nói: “Ngươi
muốn ở trong này hay là theo ta?”

“Ngươi...” Phượng Âm vẫn còn hơi sợ ánh mắt tràn đầy sát ý lúc đầu

của hắn: “Ngươi không giết ta?”

“Ừ, không giết đâu.” Dạ Tịch vẻ ngơ ngác tra kiếm vào vỏ, hoài nghi

nói: “Ngươi không theo ta? Xem ra, không phải ta nói chứ ngươi thế này,
không thể sống nổi quá một ngày ở đây.”

Nói xong, đúng là hoàn toàn không đợi Phượng Âm trả lời đã xoay

người, một tay kéo cửu vĩ hồ lôi đi xềnh xệch. Phượng Âm vội vàng đi theo
phía sau, vừa chạy chậm vừa hỏi: “Vì sao ngươi lại không giết ta?”

“Ngươi nói nhiều quá!” Dạ Tịch liếc nàng một cái, chậm rãi nói: “Hỏi

lần nữa là giết luôn đấy!”

“Cái tên này...” Phượng Âm tức giận, muốn mắng mỏ nhưng thấy

kiếm trong tay hắn, lại nhìn tay kia đang kéo thi thể của cửu vĩ hồ thì nỗi
giận dữ từ từ hạ xuống rồi biến thành lầm bầm: “Sao lại có thể...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.