PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 48

nhà nhỏ rồi chậm rãi nói: “Rất lâu trước đây ta có quen biết một vị tiên
nhân, huynh ấy tên là Thanh Hòa.”

“Sau đó thì sao?” Nghe kể, khuôn mặt Dạ Tịch toát lên vẻ ‘hóng

chuyện’. Phượng Âm không nói nữa, bản thân tự chìm trong thinh lặng. Dạ
Tịch lẳng lặng chờ, hai người dần đến gần căn nhà, ở trước cửa Phượng
Âm đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn thấy tấm biển với nét chữ cứng
cáp có lực – Thanh Hòa.

Hai chữ này quen thuộc mà xa lạ. Là chữ viết nàng đã thấy nhiều năm

nhưng lại không hiểu. Từng nét chữ thẳng tắp dưới ngòi bút nhất quán
nhưng trong chữ viết lại toát lên nỗi tương tư triền miên mà nàng đã chẳng
hiểu ra sớm hơn.

Trong căn nhà nhỏ vấn vít một tầng ánh sáng mang theo tiên khí quen

thuộc, Phượng Âm trầm mặc nhìn căn nhà, hồi sau mới mở miệng:
“Nguyên thần của huynh ấy là cổ cầm. Rất lâu trước đây ta đã quen huynh
ấy.”

“Quả nhiên là Thanh Hòa!” Dạ Tịch hưng phấn buông cửu vĩ hồ ra,

nắm lấy cổ tay nàng vội vội vàng vàng dẫn vào nhà.

Căn nhà bài trí giản đơn hợp lý, có giấy và bút, có bàn, giường, ghế,

ngay cả mấy thứ như bàn cờ, tranh họa... đều có cả, hoàn toàn không giống
một căn nhà nên có ở Hồng Hoang. Tất cả đều có tiên khí lập lờ, có thể
thấy được là tiên nhân biến hóa ra. Trong màn tiên khí chỉ có duy nhất cây
thất huyền cầm đặt trên án là không chút hơi thở, im lìm nằm đó.

Phượng Âm lẳng lặng nhìn cây thất huyền cầm, nghe tiếng reo vui vẻ

của Dạ Tịch: “Ngươi xem, Thanh Hòa ở đây này.”

Nói xong, Dạ Tịch vốn tưởng Phượng Âm cũng sẽ vui vẻ như hắn

nhưng đợi hồi lâu lại chẳng nghe được lời nào của Phượng Âm, hắn quay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.